3.
“Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ tên là Hồng Tú.”
Thái t.ử đưa tay đỡ ta dậy.
Khi vạt áo trước n.g.ự.c ta vô tình chạm vào ngài, ánh mắt ngài lập tức trở nên nóng bỏng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Trong lòng ta thầm vui mừng.
Mười năm ở thanh lâu, ta hiểu rõ đàn ông là những thứ quỷ quái gì.
Tục ngữ có câu, thứ không có được mới là thứ tốt nhất.
Chỉ có lúc gần lúc xa, nửa đẩy nửa mời, mới khiến đàn ông lúc nào cũng tơ tưởng, hồn xiêu phách lạc.
Nghĩ đến đây, ta cố tình làm ra vẻ thẹn thùng, e lệ.
Từ từ cúi đầu, nhẹ nhàng vân vê vạt áo.
Giây tiếp theo, ta giả vờ trượt chân, sắp ngã.
Thái t.ử thấy vậy, vội vàng đưa tay đỡ ta, nhân tiện nắm chặt lấy tay ta:
“Ngươi sao vậy? Có bị thương không?”
Ta thì trưng ra vẻ mặt kinh hãi.
Giả vờ sợ hãi mà hất tay ngài ra, nhỏ giọng nói:
“Điện hạ, xin ngài buông tay! Cứ kéo kéo đẩy đẩy với nô tỳ thế này, nếu bị Thái t.ử phi nhìn thấy, nô tỳ e rằng sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.”
“Cô chỉ đỡ ngươi một chút thôi, cho dù Thái t.ử phi có thấy thì đã sao?”
Nghe lời này, ta chỉ cười nhẹ, không đáp lời.
Mà quay lưng bước đi thẳng, không hề ngoái đầu lại.
Làm hoa khôi mười năm, khi nào thì nên mềm yếu, khi nào thì nên đa tình, khi nào thì nên e ấp, ta tự nhiên hiểu rõ.
Đi đến góc rẽ, ta lén quay đầu lại.
Vẫy về phía ngài một nụ cười quyến rũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-tu-phuc-sinh/4897577/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.