2.
Để tránh xảy ra thêm biến cố, ngoài tiền chuộc thân, ta giao hết tất cả vàng bạc và đồ trang sức quý giá khác cho bà.
Nhìn ta khóc thê thảm, đáng thương như vậy.
Liễu ma ma im lặng rất lâu, cuối cùng cũng nhận lấy rương báu của ta, tự tay đốt cháy khế ước bán thân của ta.
Trước khi đi, bà đưa cho ta một túi bạc, nói với ta bằng giọng điệu chân tình:
“Hồng Tú à, trong số các cô gái, con luôn là người ngoan ngoãn, hiểu chuyện nhất.”
“Sau này nếu không còn gặp lại, con phải ăn uống đầy đủ, tránh xa đàn ông. Đường xa núi cao, chỉ mong con giữ gìn.”
Nghe lời bà nói, ta cố nén nước mắt.
Lợi dụng lúc không ai chú ý, ta lặng lẽ rời khỏi Xuân Phong Lâu bằng cửa sau.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi ánh bình minh vừa hé rạng.
Ta mặc một bộ quần áo đơn giản, đến bên ngoài cửa Đông Cung.
Tuy nhiên, muốn lẻn vào Đông Cung đâu phải là chuyện dễ dàng? Trong lúc ta đang vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên nảy ra một ý:
Có thể giả vờ bán thân chôn phụ thân.
Thế là, ta cố làm ra vẻ đau khổ, quỳ trên con phố đông đúc bên ngoài Đông Cung.
Hoàng đế đương triều thích tu hành, không thích ồn ào.
Cộng thêm việc một vị Thái t.ử tiền triều từng ép cung ở Đông Cung, nên Đông Cung triều đại này được đặt ở một cung điện bên ngoài Hoàng thành.
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Quản gia Đông Cung thấy ta xinh xắn, ngoan ngoãn lanh lợi, liền quyết định mua ta.
Cứ như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-tu-phuc-sinh/4897576/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.