Chương trước
Chương sau

- Trạch Đào àh, ta muốn hỏi cậu một vấn đề, cậu muốn làm một quan chức như thế nào?
Vừa mới có một tí cảm động, bây giờ Điền Lâm Hỉ đột nhiên hỏi một câu mà ngay cả bản thân Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy rất khó trả lời, trong phút chốc khiến cho hắn ngẩn cả người.
Một lát sau mới lên tiếng:
- Đương nhiên là quan liêm khiết rồi!
Nói ra đáp án này, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy khó mà cười nổi, lão Điền này đem lý luận trắng đen không rõ ràng ra, đáp án này của mình căn bản không phải là một đáp án chuẩn xác, vẫn thật là khó nói cho rõ ràng rằng trong chốn quan trường từ đầu đến cuối người như thế nào mới gọi là quan liêm khiết.
Trên mặt lão Điền lộ ra thái độ kỳ dị, lắc đầu nói:
- Trạch Đào àh, đáp án này của con không toàn vẹn rồi, không phải một quan nhân cần phải có tấm lòng hay sao!
Diệp Trạch Đào đã không có cách nào nói lại nữa rồi, kỳ thực là không quá chú trọng đến vấn đề này, từ cổ đến kim, bất cứ một quan chức nào cũng sẽ nói anh ta không phải là một vị quan lại thối nát, mỗi một con người đều có dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, đều phô trương thân thế mình là quan liêm khiết, sự việc như thế này chỉ có thể là do nhân dân phê bình là chính xác nhất.
Càng có quá nhiều người sau khi tiêu diệt nói tốt nói xấu gì cũng đều có, việc này căn bản là không có cách nào nói rõ trắng đen được.
Nghe xong mớ ý luận của lão Điền, Diệp Trạch Đào có chút nghi hoặc, quần chúng nhân dân cũng vậy, cũng không đồng tình thống nhất, có lẽ có một số người sẽ nói làm như vậy là tốt, một số người khác ngược lại sẽ cho rằng làm như vậy là chưa được.
Ngẫm nghĩ một chút về những lãnh đạo trong nước, bọn họ chẳng phải cũng phỉ báng này nọ hay sao. Bất luận là làm việc gì, cũng sẽ có người xì xầm sau lưng.
- Sư phụ àh, lý luận của người quá phức tạp, con thấy người tốt cũng không phải là người tốt hoàn toàn trên ý nghĩa.
Ở trước mặt lão Điền, Diệp Trạch Đào thẳng thắn bộc lộ tâm tình, đem suy nghĩ của mình nói ra hết.
Điền Lâm Hỉ cười ha hả nói:
- Xem ra con đã hiểu tất cả vấn đề rồi!

Nhấp một ngụm trà, Điền Lâm Hỉ nhìn vào mắt Diệp Trạch Đào tỏ ra quan tâm nói:
- Trạch Đào àh, hiện nay cậu không còn học ở trường nữa, đã bước chân vào chốn quan trường rồi thì cậu phải hiểu về nó, nếu ngay cả chốn quan trường cũng không hiểu được thì con không xứng đáng là một quan chức!
Nói đến đây, Điền Lâm Hỉ rít một hơi thuốc sau đó chậm rãi nói tiếp:
- Rất nhiều người tuy đã vào chốn quan trường cả một đời người rồi, nhưng bọn họ khi về hưu cũng không hiểu được quan trường là cái gì, chính do không hiểu được, nên khi đụng một hai chuyện là đầu rơi máu chảy ngay, đến lúc già rồi vẫn còn to mồm nói rằng vận số của mình không tốt, còn lớn tiếng nói rằng bản thân mình có tài nhưng không gặp thời, rất là buồn cười!
Tình huống này Diệp Trạch Đào cũng đã từng nhìn thấy không ít, nghe thất Điền Lâm Hỉ nói lại chuyện này, Diệp Trạch Đào mới nói:
- Sư phụ nói rất có lý, trong huyện của chúng ta cũng có không ít người, mấy chục tuổi rồi vẫn còn làm nhân viên, cán sự..trong số những người đó không phải là hoàn toàn không có năng lực, không ít người có năng lực rất mạnh, thực ra chỉ cần cho họ một chút cơ hội, chắc chắn họ sẽ có thừa khả năng làm tốt mọi công việc.
Điền Lâm Hỉ lại cười một lần nữa nói:
- Ai cũng sẽ không dùng bọn họ!
Diệp Trạch Đào hướng ánh nhìn về phía Điền Lâm Hỉ, những lời này khiến hắn có chút hoài nghi:
- Sao lại không dùng bọn họ chứ? Nếu là con, con sẽ dùng họ.
- Cho nên, cậu vẫn không phải là quan nhân mẫu mực, vẫn chưa hiểu một cách chân chính về chốn quan trường, Trung Quốc hiện nay cũng không thiếu người, cũng không thiếu người có năng lực, chỉ thiếu người có lòng trung thành!
Diệp Trạch Đào gật đầu thầm thừa nhận, Trung Quốc hiện nay thật sự là nhân tài quá nhiều, những lời Điền sư phụ nói rất có đạo lý.
Điền Lâm Hỉ lại nói:
- Một người tự nhận là có tài nhưng không gặp thời thì sẽ không ai dùng anh ta. Những người đó trong lòng chỉ có bản thân mình, tất cả đều xem bản thân mình là trung tâm, anh ta sẽ thường xuyên cho rằng năng lực của bản thân so với bất cứ người nào cũng đều mạnh. Cậu nghĩ xem, trong bầu không khí chốn quan trường như vậy ở Trung Quốc, dùng họ liệu có thể được không? Quả thực là trong số đó có một vài người rất trung thành, nhưng, thời gian để cảm hóa lại quá lâu.
Đây hoàn toàn chính là những điều mà Diệp Trạch Đào trước giờ chưa từng nghĩ tới.
Nghe Điền Lâm Hỉ nói xong, Diệp Trạch Đào tuy rằng đối với những lời nói này của ông ta cũng có đôi chút cách nhìn. Nhưng khi suy nghĩ kỹ một chút, hắn vẫn cảm thấy những lời này rất có đạo lý. Chính như những gì Điền Lâm Hỉ nói, người như thế rất khó phục tùng. Đương nhiên, cũng có những người sẽ không giống như Điền Lâm Hỉ nói, nhưng là một quan nhân, ở trong cơ chế nội bộ, anh ta càng hy vọng sẽ tin dùng những người nghe lời như vậy, căn bản chính là không muốn nhọc lòng đi thay đổi ai hết. Đồng thời, trong trường hợp lại có một số đông người có thể dùng được, người như vậy nhiều nhất sẽ bố trí một vài việc thật để bọn họ đi làm, như vậy cũng sẽ không biến họ thành người tâm phúc của mình.
Điền Lâm Hỉ nhìn vẻ mặt trầm tư của Diệp Trạch Đào nói:
- Đương nhiên rồi, ta nói cũng chỉ là một loại tình huống thôi, không phải nói tất cả những người có tài nhưng không gặp thời, đều không thể dùng được, nhưng có một điều cậu phải hiểu rằng, quan trường là dùng trí chứ không phải dùng vũ lực, bất kể lúc nào, con cũng phải dùng đến cái đầu của con. Mọi người vẫn hiểu một đạo lý rằng, có nhiều người vì quyền mà gặp gỡ, quyền mất thì người đi.
Đến lúc này Diệp Trạch Đào mới chịu thừa nhận, gật gù nói:
- Điều này hoàn toàn là thật, không có chút nào tính toán, nếu không có con mắt quan sát nhiều con đường, thật chẳng biết sẽ có mũi tên ám hại từ đâu bay đến đâm sau lưng, có nhiều người đã nằm xuống rồi còn bị trúng đạn! Có nhiều người chỉ khi nhìn thấy quyền thế mới thì đầu tư vào.
Điền Lâm Hỉ cười lớn nói:
- Nói hay lắm, đã biết dùng trí rồi, ai còn phân biệt cái gì là mưu mô, cái gì là tài trí, chỉ cần bảo vệ lấy bản thân mình, lật đổ đối thủ là được rồi.
Lại một lần nữa cười nói:
- Trong mốt số sách mưu trí cũng được phân thành âm mưu và tài trí, mưu thì là mưu rồi, phân rõ ràng như thế để làm gì, mục đích dùng tài trí chỉ có một, đó là lật đổ kẻ đối đầu.

Trong lòng Diệp Trạch Đào đối với bản thân mình cũng đang sử dụng âm mưu cảm thấy có chút bất an. Bây giờ thì ngược lại đã hoàn toàn biến mất. Hắn cảm nhận được sau khi nghe Điền Lâm Hỉ nói xong, một vài suy nghĩ cố hữu xưa nay của bản thân đã có chút lung lay.
- Gia Cát Lượng ở thời Tam Quốc không ngừng phóng hỏa, trong mỗi trận phóng hỏa lớn đều giết chết không biết bao nhiêu người, cậu nói thử xem, những chiêu thức này của ông ta có phải là làm tổn hại đến việc tích đức cho con cháu không? Kết quả thế nào, hậu nhân ngược lại còn hết lời ca ngợi ông ta! Trạch Đào àh, nên học những mưu lược của người xưa nhiều một chút, thật ra, chỉ cần đưa ra mưu kế, tất nhiên là hại người, chỉ là đối tượng bị hại không giống nhau mà thôi!
Hôm nay Điền Lâm Hỉ uống hơi nhiều rượu, nói chuyện rất thâm sâu, nội dung câu chuyện lại không ăn khớp với nhau, một câu đằng đông, một câu đằng tây, nhưng mà, tất cả những điều ông ta nói lại có tác động đến Diệp Trạch Đào rất sâu sắc.
Đã không còn là thời học sinh nữa, Diệp Trạch Đào đã có sự trải nghiệm ở chốn quan trường ngày càng nhiều. Rất nhiều những quan niệm và ý tưởng phức tạp đã đang kìm hãm sự phát triển của hắn. Có những lời nói này của Điền Lâm Hỉ, không gian tư duy của Diệp Trạch Đào dường như trong phút chốc được mở mang ra, những quan điểm và tư duy vẫn tồn tại trước đây cũng đang phát sinh và thay đổi.
- Chẳng lẽ lại bỏ mặc bản thân mình sao?
Diệp Trạch Đào tự hỏi bản thân mình một câu nhưng không có cách nào trả lời được. Nếu không có gì phải lo, quan nhân không hoàn toàn thoát ra, hoàn toàn mất đi sự tự chủ của bản thân hay sao?
Điền Lâm Hỉ lúc này biểu hiện rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào Diệp Trạch Đào nói:
- Cậu hãy nói cho ta biết, mục tiêu của cậu khi làm quan là vì cái gì? Có người là vì tiền, có người vì quyền lực, có người vì danh vọng, còn cậu là vì cái gì?
Điều này sớm đã có suy nghĩ qua, Diệp Trạch Đào lập tức nói:
- Con cũng không ngờ rằng bản thân mình lại bước vào chốn quan trường. Từ sau khi bước vào chốn quan trường, con cũng đã từng nghĩ đến chuyện này. Con cảm thấy những chuyện này kỳ thực là chuyện chung chung, rất khó mà phân định rạch ròi. Có phải, cho dù là không tham ô, nhà nước đã cung cấp cho các loại lương từ quỹ phúc lợi cũng đã đủ sống rồi, vấn đề tiền thật ra cũng không cần bàn. Danh vọng thì cũng có rồi, những cái này đối với con mà nói, cũng không có gì hấp dẫn con lắm, nói thật thì suy nghĩ của con bây giờ chính là nắm bắt lấy quyền lực, dùng hết khả năng của mình để thôn Xuân Trúc của chúng ta thoát khỏi đói nghèo.

Điền Lâm Hỉ lắc đầu nói:
- Cách nghĩ của con người sẽ xoay chuyển theo thời gian và không ngừng thay đổi. Bây giờ con không nghĩ đến, nhưng không hẳn là sau này con cũng sẽ không nghĩ đến. Giống như là một chàng thanh niên vậy, khi không có bạn gái thì mục tiêu chính là muốn có được một cô bạn gái, khi có bạn gái rồi thì muốn lấy cô gái này làm vợ, sau khi có vợ rồi thì anh ta lại muốn có tình nhân bên ngoài..không nghỉ không ngừng, và tất nhiên con cũng sẽ trải qua quá trình như thế này!
Những lời này có chút tuyệt đối rồi!
Diệp Trạch Đào vốn dĩ là muốn phản bác lại, nhưng đột nhiên nhớ đến vấn đề tình cảm của bản thân, bản thân mình phản bác như thế nào cũng đều vô ích, chỉ biết ngồi ở đây mà suy nghĩ.
Điền Lâm Hỉ lại tiếp lời:
- Hiện nay đối với cậu mà nói, nói điều gì thì vẫn còn quá xa xôi. Ta chỉ cần nói cho cậu một điều, khi bước vào chốn quan trường, cậu phải tuân thủ quy tắc ở nơi đây. Quan trường có các quy tắc gì? Rất đơn giản, nhưng cũng khó mà thực hiện được. Đầu tiên, khi con là quan nhân, công việc của con chính là làm việc vì nhân dân, đây là trách nhiệm của con!
Diệp Trạch Đào gật nhẹ đầu, cảm thấy những lời nói này bản thân mình có thể lý giải được, quan nhân chính là làm việc vì nhân dân, bằng không thì cần quan nhân để làm gì?

Uống một ngụm trà, Điền Lâm Hỉ nói:
- Thứ hai chính là phải bảo vệ bản thân mình!
Diệp Trạch Đào sững người, điều này là lần đầu tiên mới biết, liền hỏi:
- Tại sao nói quan nhân phải biết bảo vệ bản thân mình ạ?
Điền Lâm Hỉ khẽ mỉm cười:
- Lúc nãy cậu cũng nói rồ đó, thủ đoạn hại người sau lưng không ít. Nếu cậu không học cách bảo vệ mình thì bất cứ lúc nào cậu cũng sẽ bị trúng tên. Một khi cậu đã trúng tên rồi thì cậu sẽ khó mà phấn đấu được. Cái gọi là lý tưởng của con cũng tốt, khát vọng cũng tốt, toàn bộ sẽ biến thành lời nói viễn vông, cho nên, bảo vệ bản thân được đặt lên vị trí hàng đầu.
Những lời này nói rất có lý, Diệp Trạch Đào gật gật đầu ngộ ra.
- Làm thế nào để bảo vệ bản thân mình? Điểm dừng chân chỉ có một, đừng để người khác lợi dụng sơ hở, bên trong còn có bao nhiêu là vấn đề, trong khi bảo vệ có thể linh hoạt một chút!
Đạo lý này được Điền Lâm Hỉ nói ra, khiến cho Diệp Trạch Đào quá xúc động, các loại tình huống ngay bên cạnh mình đều có thể sẽ trở thành mục tiêu để kẻ xấu công kích.
Một cảm giác cảm động dâng lên trong lòng, Diệp Trạch Đào nói:
- Con hiểu rồi, quan nhân không cần phải phân chia ra thành xấu và tốt. Bởi vì họ phải làm mọi cách để người khác không có kẽ hở tấn công thì họ mới có thể tiến xa hơn được. Cũng có thể nói, cho dù họ không muốn làm một quan nhân tốt cũng phải làm, không muốn làm việc vì quần chúng nhân dân cũng phải cố gắng làm tốt mọi việc!
Điền Lâm Hỉ gật gù nói:
- Thứ ba, chỉ cần con không bị đối thủ nắm bắt nhược điểm, âm mưu cũng được, mà tài trí cũng được, con phải ra sức làm việc, mục đích chỉ có một, đưa bản thân mình tiến xa hơn nữa!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn Điền Lâm Hỉ, hôm nay Điền Lâm Hỉ đã dạy cho mình một bài học vô cùng quan trọng!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.