Đều biết là quần chúng nhân dân tự ý đi nghênh đón Trạch Đào, tâm trạng của các thành viên Đảng ủy ở xã này liền có chút bất đồng. Mọi người đều đã đợi ở xã, muốn xem thử Diệp Trạch Đào rốt cuộc sẽ được hoan nghênh như thế nào. Nhìn thấy tên Diệp Trạch Đào đó được dân chúng dùng một ghế bằng tre hộ tống về xã, mọi người đều bị chấn động. Sự so sánh rất là rõ ràng! Xã Xuân Trúc có bao giờ mà quan hệ giữa cán bộ và nhân dân phát triển đến mức độ đó đâu! Ủy viên tuyên truyền Phổ Gia Phi đứng bên cạnh Ôn Phương, sau khi thấy tình huống như thế này trong lòng cảm thấy không vui. Nghĩ đến bản thân mình bốn mươi mấy tuổi mới tới được cương vị Ủy viên tuyên truyền này. Tên Diệp Trạch Đào đó mới công tác chưa tới một năm mà đã làm ra tiền đồ lớn như thế. Nhìn hắn nhận được nhiều sự tin tưởng của dân chúng, tâm trạng đó liền có chút không cân bằng. Dựa vào cái gì chứ, việc thì không hề làm! Quay qua Ôn Phương nói một câu: - Diệp Trạch Đào rất được hoan nghênh đó! Ôn Phương là một người lanh lợi, sớm đã hiểu rõ tâm lý của mọi người. Nghe được Phổ Gia Nghi nói như vậy, liền hiểu ngay. Xem ra việc đón tiếp của dân chúng dành cho Diệp Trạch Đào sẽ nảy ra một số ảnh hưởng tiêu cực! Tuy là nghĩ như vậy, Ôn Phương cũng cảm thấy vui cho Diệp Trạch Đào. Đúng là không ngờ, Diệp Trạch Đào là có sức hút lớn đến như vậy. Coi như là hắn đặt đã đặt cơ sở trong lòng người dân. Ôn Phương sớm đã nghĩ rất rõ ràng, bản thân phải nghĩ tới phía trước mà tiến tới hơn nữa. Việc duy nhất đó chính là đóng chặt vào bến của Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào càng phát triển thì bản thân cũng được phát triển tốt. Bây giờ nhiệm vụ đầu tiên chính là ủng hộ phối hợp với công việc của Diệp Trạch Đào không được gây thêm phiền phức cho hắn, để hắn thấy được thành ý của mình. Ôn Phương nghiêm túc nói: - Nếu như đồng chí mà cũng làm được nhiều thành tích như Chủ tịch xã, tôi tin rằng dân chúng cũng sẽ hoan nghênh như vậy. Từ trong việc này chúng tôi cũng nhận được tư tưởng giáo dục làm quan vì dân rất là quan trọng. Chỉ cần kiên định vì dân chúng mà làm việc, làm việc thật tình mới có thể nhận được sự ủng hộ và cổ vũ của họ.
Nhìn thoáng qua Ôn Phương, Phổ Gia Phi cũng có chút buồn bực, ý muốn châm ngòi nổ của mình có khi sẽ bị Ôn Phương phát giác ra! Phó Chủ tịch xã Ngụy Hùng Hải và Trưởng ban Chỉ huy quân sự Tô Trung Toàn đều đứng cùng nhau. Trong lòng họ đều có một cảm giác rất khó chịu. Khi nhìn thấy dân chúng tự ý nghênh đón Diệp Trạch Đào lại còn làm ra thành một trận náo nhiệt như vậy. Mặc dù trên mặt liền lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng trong lòng thầm nghĩ, tên Diệp Trạch Đào này dù sao cũng là người trẻ tuổi, việc như thế này thì làm sao có thể chấp nhận được? Được đó, bây giờ có được sự ủng hộ của nhân dân. Sau khi huyện biết đến, huyện ủy sẽ nghĩ thế nào? Đây là hành vi của chủ nghĩa anh hùng cá nhân đây mà! Sự phát triển của một xã chẳng lẽ một mình Diệp Trạch Đào ngươi làm ra thôi sao? Tự nhiên xuất hiện một người điều đó cũng chính là không còn quan niệm theo chủ nghĩa tập thể. Ngụy Hùng Hải rất rõ về việc này. Trong trốn quan trường này, hễ xuất hiện một người nào đó, điều này chính là làm cho người khác bị lu mờ. Đây là một sự đại kỵ trong trốn quan trường. Tên Diệp Trạch Đào này cũng xem như là phạm phải đại kỵ đó rồi! - Việc tu bổ đường đã làm cho Chủ tịch xã của chúng ta nhận được sự ủng hộ sâu sắc của quần chúng nhân dân! Ngụy Hùng Hải ít nhiều cũng châm một chút ngòi nổ. Khi Ngụy Hùng Hải đang nói những lời này liền dùng mắt quan sát vẻ mặt của Tô Trung Toàn. Ông ta biết là dạo gần đây Tô Trung Toàn cũng rất mệt, ngày nào cũng chăm chú vào việc ở công trường, việc tu bổ đường hơn phân nửa công việc là do hắn ta phụ trách. Bây giờ lại làm việc cạnh Diệp Trạch Đào. Chẳng lẽ tên Diệp Trạch Đào này không có ý đồ nào sao? Lúc bắt đầu Tô Trung Toàn quả thực cũng có một chút ý đồ, nhưng dần dần cũng bình tĩnh lại. Bản thân ở xã Xuân Trúc thời gian nhiều năm như vậy, sớm đã muốn thay đổi tình trạng hiện nay của xã Xuân Trúc nhưng căn bản không có được sự quyết đoán giống như Diệp Trạch Đào để làm công việc đó. Bây giờ Diệp Trạch Đào đã tiến hơn một bước, đã làm ra rất nhiều cống hiến. Đây là điều mà bản thân không thể so sánh với hắn được. Việc như thế này bản thân phải ủng hộ nhiệt tình mới đúng. Nói thật Tô Trung Toàn bây giờ cũng rất khâm phục Diệp Trạch Đào. Với thời gian ngắn như thế mà có thể tạo ra một trận đồ lớn đến thế. Đây không phải là việc mà ai cũng có thể làm ra được, Tô Trung Toàn tự thấy mình không có bản lĩnh đó. Tô Trung Toàn nói một câu: - Đều là làm vì sự phát triển của xã. Ông ta làm sao có thể không hiểu được ý của Ngụy Hùng Hải, muốn khơi dậy sự bất mãn của mình với Diệp Trạch Đào! Thằng ranh này còn non nớt lắm! Không nhìn thấy sự bất mãn giống của mình, lòng của Ngụy Hùng Hải chợt kinh sợ. Biết là bây giờ không thể nói lung tung trong xã Xuân Trúc rồi, liền cười cười nói: - Nói rất đúng, hy vọng các dự án của xã Xuân Trúc có thể tiến triển thật nhanh, vẫn là Chủ tịch xã của chúng ta có năng lực. Có sự có mặt của Chủ tich xã Diệp thì không lo không có được đầu tư! Phương Di Mai đứng qua một bên nghe mọi người thảo luận. Cũng đang cố gắng quan sát đến tình hình của mọi người. Làm một người tình thực sự của Diệp Trạch Đào, cô ta càng hy vọng Diệp Trạch Đào có thể phát triển lớn mạnh. Bây giờ xem chừng, sự phát triển của Diệp Trạch Đào đã đi vào quỹ đạo. Chỉ cần công tác khu công nghiệp của xã Xuân Trúc thực hiện hiệu quả, Diệp Trạch Đào sẽ càng phát triển hơn nữa. Nghe được lời nói của Phổ Gia Phi, lòng của Phương Di Mai chợt kích động. Cô ta cảm thấy cần phải chú ý thêm tên Phổ Gia Nghi này mới được.Tên này bình thường không có bất cứ biểu hiện nào. Hôm nay lại biểu hiện ra một chút tình hình, gã có chút kìm không được mới lộ ra những gì hắn đã từng nghĩ. Phải nhắc nhở Diệp Trạch Đào một chút mới được. Đối với tên này phải chú ý không thể để hắn đâm sau lưng. Lúc lại nghe được lời nói của Ngụy Hùng Hải, Phương Di Mai cảm thấy nơi nào có người là nơi đó có đấu tranh. Ngụy Hùng Hải làm sao lại không cùng Phổ Gia Phi nhắm đến một người. Người này xem ra cũng có một số ý đồ rồi. Xã Xuân Trúc đang phát triển, ông ta là phó Chủ tịch xã. Nếu như Diệp Trạch Đào làm ra vấn đề gì, nếu như Ngụy Hùng Hải chỉ cần thêm một chút thế lực lớn nào đầu tư vào, việc làm tốt vấn đề của xã Xuân Trúc hắn ta sẽ trở thành nhân vật đứng đầu. Cũng phải tìm hiểu một chút, không biết dạo gần đây hắn ta đầu tư vào trong thế lực nào rồi. Lại nhìn Ôn Phương, Phương Di Mai nhíu mày, cô ta cảm giác được cô Ôn Phương này dường như có vẻ rất bênh vực Diệp Trạch Đào. Chẳng lẽ giữa bọn họ cũng có quan hệ nào sao? Trong lòng tự nhiên có chút ghen tuông. Phương Di Mai đoán một hồi lâu cũng không có kết quả, nhưng cô ta cảm thấy khả năng này không lớn. Giữa hai người họ chắc chưa tiến đến mức độ đó mà. Nếu như chưa phát triển đến mức này, mà nếu Ôn Phương lại cứ hướng về Diệp Trạch Đào có phải là nói rõ rằng Ôn Phương và chính mình có cùng một suy nghĩ đều là muốn dựa vào Diệp Trạch Đào cây đại thụ này để phát triển? Nếu như thực sự là như vậy, công việc của Diệp Trạch Đào trong xã Xuân Trúc sẽ càng dễ triển khai, đây là một việc có lợi. Nếu như có sự trợ giúp và ủng hộ của Ôn Phương, có lẽ công việc của Diệp Trạch Đào sẽ càng dễ triển khai hơn. Có thể nhắc nhở Diệp Trạch Đào lôi kéo cô ta một chút. Khi mọi người còn đang nghĩ ngợi chuyện quan trường thì Diệp Trạch Đào cuối cùng cũng đến chính quyền xã. Từ trên ghế tre đi xuống, tâm trạng của Diệp Trạch Đào vẫn rất là xúc động. Mắt cứ nhìn vào mọi người, lại lần nữa hành lễ với họ, không nói thêm câu gì cả, đi vào chính quyền xã. Mọi người cũng từ từ tản ra, sau khi biểu đạt tâm ý của mình, lại nghe được việc quy hoạch mà Diệp Trạch Đào nói trong lòng của mọi người cũng có nhiều mong mỏi giống nhau. Đám người Ôn Phương mỉm cười đi ra đón tiếp. Còn cách một đoạn, Ôn Phương liền cười nói: - Trạch Đào, từ sau khi mọi người tuyên truyền việc của anh tại tỉnh thành, dân chúng tự ý đi nghênh đón anh, chúng tôi chỉ đành đứng ở đây đợi! Nhìn thấy mọi người đều nghênh đón nhiệt liệt, Diệp Trạch Đào vội nói: - Việc là do mọi người triển khai ra, tôi chỉ là làm việc mà tôi nên làm, tình nghĩa của mọi người tôi rất cảm động! Ngụy Hùng Phi cười ha hả nói: - Chủ tịch xã Diệp, nói thật tôi thấy cảnh này cũng rất là cảm động. Ánh mắt của quần chúng nhân dân sáng như sao, chỉ cần vì họ mà làm thì họ sẽ ghi tạc trong lòng! Câu nói này Diệp Trạch Đào rất thích, gật đầu nói: - Nói rất đúng, chúng ta là người đứng đầu của xã, xã Xuân Trúc phải phát triển như thế nào, chúng ta trở thành người có tác dụng quan trọng. Bước tiếp theo chúng ta cần phải cố gắng hơn trong công tác. Chỉ có như vậy, chúng ta mới không làm mọi người thất vọng!
Phương Di Mai cũng giật mình, tên Ngụy Hùng Phi này thay đổi nhanh thật, càng là loại người như vậy thì càng phải chú ý. Thường thì những người này rất giỏi trong việc đi đâm sau lưng người khác. Mọi người đã vào đến bên trong phòng hội nghị của chính quyền xã. Lại sau một phen nói chuyện phiếm, Ôn Phương nói: - Bây giờ Diệp Trạch Đào đã quay về, công tác khu công nghiệp của xã Xuân Trúc phải lập tức bắt đầu thôi, xin mời Diệp Trạch Đào bàn một chút về ý tưởng phát triển trước. Diệp Trạch Đào sớm đã nghĩ trước việc sẽ làm sao để phát triển, nói: - Lần này Bí thư Thôi và Chủ tịch huyện Triệu lại sắp xếp tôi ở lại một mình làm một chút công việc. Nói chung, lần này bỗng nhiên dung nhập nhiều doanh nghiệp như vậy. Cơ sở vật chất của chúng ta còn chưa đuổi kịp, chắc chắn sẽ kìm hãm sự phát triển của toàn xã. Công tác này là nhiệm vụ hàng đầu. Ngoài ra vấn đề nơi ở cũng là một vấn đề lớn. Các doanh nghiệp và thương gia sẽ dung nhập không ngừng. Nhiều người đến như vậy, họ sẽ sống ở đâu, công việc mọi mặt cũng đều phải bắt kịp đó. Ôn Phương gật đầu nói: - Thưa các đồng chí, đây là cơ hội của xã Xuân Trúc, cũng là cơ hội của những cán bộ đang ngồi tại đây. Việc phát triển thì liên quan đến tình hình của mọi người. Người nào mà làm không tốt trong vấn đề này, không cần tới xã Xuân Trúc xử lý. Tôi nghĩ rằng chính quyền huyện cũng sẽ không bỏ qua. Cơ hội đang ở trước mặt, mọi người chỉ có hình thành một lực lượng mà tiến tới trước như vậy mới có thể làm ra thành tích tốt. Câu nói này của Ôn Phương có ý cảnh cáo, sau khi mọi người nghe rồi đều hiểu rõ. Ôn Phương nói rất đúng, xã Xuân Trúc sau khi có được cơ hội như vậy. Chỉ cần cố gắng mà làm, cho dù tên Diệp Trạch Đào kia lấy được chiến tích lớn, mọi người cũng được hưởng một chút. Ngoài những người có ý đồ thì trong lòng của mọi người vẫn có sự nhiệt tình. Diệp Trạch Đào đương nhiên không lo suy nghĩ của mọi người. Việc ủng hộ của quần chúng lúc nãy làm cho hắn rất tin tưởng. Việc mà hắn nghĩ tới bây giờ là phải làm tốt công việc, nhất định phải làm cho xã Xuân Trúc lạc hậu này phát triển lên. Cuộc họp rất nhanh đã bắt đầu sắp xếp công việc cho mỗi người, theo cách nói của Ôn Phương. Mỗi giới trong bộ máy, công việc chủ yếu trước mắt của thành viên chính là vây quanh đại cục mà tiến hành. Đại cục đó chính là việc xây dựng khu công nghiệp. Đại cục chính là làm xã Xuân Trúc phát triển. Mọi người phát hiện, trong việc phát triển xã Xuân Trúc, các vị lãnh đạo đều đã đi đến thống nhất. Cứ nhìn Phương Di Mai, Tô Trung Toàn, Ngưu Thường Thắng và Quách Hồng Lệ đều kiên định đứng ở phía Diệp Trạch Đào thì bây giờ địa vị của Diệp Trạch Đào trong xã đã ổn định hẳn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]