Dọc đường đi đều có thể thấy khung cảnh làm đường náo nhiệt. Diệp Trạch Đào trên mỗi đoạn đường đều dừng xe lại, bàn bạc về công tác làm đường với mọi người, càng hiểu sâu sắc thêm về lòng dân.
Thấy Diệp Trạch Đào đứng giữa đám đông, mọi người ai cũng đều tỏ ra thân thiết với hắn.
Vệ Vũ Hinh nói nhỏ với cha mình:
- Trạch Đào hồi còn ở trường vẫn là một người làm được việc. Không ngờ ở đây cậu ấy lại làm tốt như vậy!
Vệ Hùng Phi cũng không nói gì, hướng ánh mắt nhìn về phía con đường, trong lòng cũng bị kích động.
Vệ Hùng Phi chưa từng nhìn thấy quang cảnh đồ sộ như vậy. Trước đây, có xem qua điện ảnh, ông ta đều cho là hư cấu. Bây giờ chính mắt mình chứng kiến quang cảnh thôn dân làm việc nhiệt tình, lại thấy lá hồng kỳ bay phấp phới trước mặt, ánh mắt của Vệ Hùng Phi nhìn về phía Diệp Trạch Đào đã có chút thay đổi.
Khi Diệp Trạch Đào quay lại ngồi lên xe, Vệ Hùng Phi không biểu hiện gì nhiều, nói:
- Nhiều thôn dân tới đây làm đường như vậy, không sợ bỏ bê việc nhà nông à.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Mùa đông vốn ít việc, hơn nữa, sửa thông đường rồi, đối với tất cả mọi người đều có lợi. Quan trọng nhất vẫn là đến đây sửa đường, mỗi ngày phải đảm bảo hai bữa cơm. Cho dù mọi người tự mang cơm đến, xã cũng phải cung cấp thêm ít cơm!
Vệ Hùng Phi khẽ gật đầu, cảm thấy tất cả đều đã được Diệp Trạch Đào tính toán kỹ. Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-sac-si-do/780127/chuong-109.html