Cô nhìn Từ Thừa Huân, nhớ đến tình yêu cô từng tìm kiếm đã phản bội cô như thế nào, ấm áp cô từng hướng đến đã từng cười nhạo cô như thế nào. Giây phúc này, cô không còn hy vọng được hạnh phúc nữa, vào thời điểm cô không muốn có, thế nhưng nó lại bay lượn đến đây, dùng chiếc mỏ chim đâm vào trái tim đã nguội lạnh của cô thắp lên một ngọn lửa xanh bùng cháy.
Hình Lộ ngỡ ngàng đứng ở đó, nhìn bóng lưng của người đàn ông thấp bé kia biến mất ở ngã rẽ. Trên đường phố dần dần đông người hơn, bầu trời cũng càng sáng hơn, tâm trạng của cô lại chợt thay đổi.
Sự xuất hiện của người đàn ông này, tựa như cây gậy đánh vào đầu cô, nhắc nhở cô, cô không phải là một người phụ nữ đang yêu.
Buổi tối ngày thứ năm, Từ Thừa Huân nói sẽ đến Coffee Shop đón cô khi tan tầm, sau đó cùng đi xem phim. Nhưng đợi cho đến khi Coffee Shop đóng cửa, anh vẫn chưa xuất hiện.
Hình Lộ bước ra ngoài, cô treo tấm biển biểu ngữ “Closed” trên cửa kính, thì lại phát hiện Từ Thừa Huân đứng ngay bên ngoài Coffee Shop, hai tay bỏ trong túi quần, vẻ mặt có chút cô đơn.
Hình Lộ ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao anh không vào trong?”
Từ Thừa Huân thấy cô, ngẩng đầu, ủ rũ nói:
“Người thương nhân mua tranh đã trả tất cả các bức vẽ của anh về rồi.”
Hình Lộ lại hỏi:
“Không phải ông ta nói rất thích tranh của anh sao?”
Từ Thừa Huân trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-nhan-lo-thuy/2216253/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.