Buổi tối ngày hôm sau, Hình Lộ đi đến vỉa hè Di Đôn, phát hiện Từ Thừa Huân quả nhiên đang đứng ở đằng kia.
Cô giật mình trốn ở nơi thật xa nhìn anh. Trên người Từ Thừa Huân mặc chiếc áo khoác len và chiếc khăn quàng cổ mà cô đã đan, trên nền đất có một ngọn đèn, có hơn mười bức tranh đang bày trên bậc thang ở cửa ngân hàng. Anh đang vừa bán tranh vừa vẽ. Thời tiết giá rét, người đi đường đều rụt cổ vội vã đi qua, thỉnh thoảng chỉ có một vài du khách hiếu kỳ đứng lại xem.
Lúc này, một cơn gió thổi đến, xào xạc ùa qua, quần áo trên vóc dáng cao to của anh càng lộ vẻ phong phanh, ngay cả chiếc áo khoác anh cũng không mặc, hai chân trên mặt đất đang cọ xát sưởi ấm, nhìn qua rất khó coi, nhưng lại rất sinh động, trên mặt anh luôn mỉm cười, trong miệng còn hát ngâm nga, dường như cuộc sống trước mắt như thế không có gì đáng lo ngại.
Hình Lộ nhớ đến anh đã từng nói đùa rằng:
“Cho dù ông ta không mua tranh của anh… Anh vẫn có thể bày hàng bán…”
Cô không ngờ Từ Thừa Huân thật sự đã làm như vậy.
Cô lẳng lặng đi đến trước mặt anh. Lúc Từ Thừa Huân nhìn thấy cô, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên và áy náy.
Anh thử hỏi thăm dò:
“Là dì Diêu nói cho em biết?”
Hình Lộ mím môi nói:
“Anh nói bán bức tranh kia cho bà ấy.”
Từ Thừa Huân nhếch môi cười nói:
“Có một du khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-nhan-lo-thuy/2216255/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.