Một đêm nọ, khi ta ngủ mơ màng, ta nghe thấy Hồng Liên ngồi cạnh giường ta khóc.
Giọng nàng khe khẽ, tay còn nắm lấy tay áo ta: “A Yến, chàng phải sống đó, nếu chàng chết, ta sẽ sợ lắm.”
Thành thân đã gần hai năm rồi, đây là lần đầu tiên ta nghe Hồng Liên nói sợ.
Ta mở mắt, kéo nàng vào lòng: “Đừng sợ, ta sẽ không chết đâu”.
Mấy ngày sau, Hoàng hậu và công chúa đều được đưa đến, Hồng Liên run rẩy hỏi ta: “Bà ấy là Hoàng hậu đó, nếu ta chữa chết bà ấy, vậy thì phải làm sao?”
Ta cười xoa xoa má nàng: “Đừng sợ, nếu có chuyện gì, ta sẽ gánh vác cho nàng.”
Thế là nàng dùng hơn nửa số gà vịt làm vật thí nghiệm, cứu sống Hoàng hậu và công chúa, cũng cứu cả nửa Hầu phủ, và hơn phân nửa bá tánh.
Trận dịch bệnh này, nàng đã tự mình giành được một hàm cáo mệnh tam phẩm, cũng nhận được sự tôn trọng của các quý tộc trong thành.
Một năm đó, là lần thứ hai nàng cứu mạng ta.
—
Ta vào triều làm quan chưa được mấy năm, Tây Bắc, Tây Nam đại hạn, phiên vương hai nơi lợi dụng hỗn loạn mà khởi binh.
Hoàng thượng phái không ít trọng thần đến trấn áp cứu trợ, trong đó có cả ta và phụ thân.
Giữa lúc binh biến, phụ thân suýt chút nữa mất mạng, ta xông lên đỡ hai nhát dao cho phụ thân, thoi thóp.
Đêm ta bị thương, Hồng Liên đã gặp ác mộng, mơ thấy ta toàn thân đẫm máu.
Nghe tiểu đệ nói, ngày hôm sau nàng đã vào cung, cầu xin Thánh thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lien/5212519/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.