Ta từ nhỏ thân thể yếu ớt, hoàn toàn dựa vào thuốc của đại phu để duy trì mạng sống.
Phủ An Viễn Hầu tuy là dòng dõi cao quý, nhưng các thiên kim tiểu thư trong kinh thành đều không muốn gả cho con ma ốm là ta đây.
Vốn dĩ ta nghĩ mình sẽ chết vì bệnh, nhưng mẫu thân lại tìm cho ta một mối hôn sự.
Ngày đính hôn hôm ấy, bà khóc đến đỏ cả hai mắt: “A Yến, đều là lỗi của mẫu thân đối với con. Nếu mẫu thân của con không phải là ta, có lẽ đã được như những công tử khác, khỏe mạnh kiện khang rồi.”
Ta biết, bà vẫn luôn đổ lỗi cho bản thân về việc thân thể ta yếu ớt.
Ngay cả việc các tiểu thư nhà khác không coi trọng ta, bà cũng tự trách.
Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Ta an ủi bà, bà kìm nén cảm xúc, rồi mới nói với ta: “Cô nương này xuất thân thấp kém, là nữ nhi của một hộ nông dân thôn quê. Nhưng bát tự của nàng ấy cực tốt, ta và phụ thân con đã hỏi phương trượng trụ trì của Đại Quốc Tự, ông ấy cũng nói mối hôn sự này rất tốt, chỉ là…”
Mẫu thân nói đến đây thì dừng lại.
Ta biết lời bà không nói ra khỏi miệng sau đó là gì.
Dù sao, Thế tử của phủ An Viễn Hầu đính hôn với một cô nương ngốc làm tức phụ, chuyện lớn như vậy, kinh thành trên dưới đã truyền khắp cả rồi.
Ta cười nói: “Mẫu thân, nàng ấy đã không chê con, con cũng sẽ không chê nàng ấy.”
Ta thật sự không chê Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lien/5212518/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.