Trước khi lên đường, đại ca đã xin nghỉ phép để tiễn ta.
Ta nhìn huynh ấy và Hồng Liên nhét từng túi lớn nhỏ vào xe ngựa, bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Hồng Liên cười vỗ vỗ cánh tay ta, nói: “Nhị lang hai năm nữa sẽ thành thân rồi, là chàng trai lớn rồi, đừng khóc nữa”.
Đại chất nhi nói: “Nhị thúc, phụ thân nói rồi, chuyến này thúc chỉ đi ba tháng, sang xuân năm sau là có thể về rồi!”
Tiểu chất nhi còn nghịch ngợm, thấy ta khóc, liền dùng bàn tay mũm mĩm của nó khoa tay múa chân trên mặt: “Xấu hổ xấu hổ! Xấu hổ xấu hổ!”
Khi xe ngựa dần đi xa, ta thò đầu ra khỏi xe ngựa, nhìn bọn họ đứng ở cổng không ngừng vẫy tay về phía ta, lại cảm thấy gió lạnh chẳng lạnh chút nào.
Ta nghĩ, phụ thân, mẫu thân không còn nữa, nhưng đại ca còn đó, Hồng Liên còn đó, hai chất nhi cũng còn đó, nên mới không lạnh chăng.
—
Lần thứ hai xuống Giang Nam, là năm thứ hai ta thành thân với Minh Châu.
Lúc này trên thái dương của Hồng Liên đã có thêm vài sợi tóc bạc.
Nhưng tẩu ấy vẫn như mọi năm, sợ ta ở vùng đất trù phú tôm cá mà đói bụng, liền nhét đầy túi lớn túi nhỏ đồ đạc lên xe ngựa.
Ngoài ra, tẩu ấy còn nhét phong bao đỏ đã chuẩn bị sẵn vào tay áo ta.
Ta dở khóc dở cười: “Tẩu tẩu à, ta đã thành thân rồi, không còn là trẻ con nữa đâu.”
“Phải mà, phải mà.” Hồng Liên cười tủm tỉm nói: “Mẫu thân ta nói rồi, đi xa nhà phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lien/5212517/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.