Du Hữu Lượng đi gần tới chùa, bỗng nghe bên trong có tiếng người thở.
Chàng chú ý lắng tai không khỏi giật mình kinh hãi, vì tiếng hô hấp này tuy rất nhỏ mà tựa hồ như sấm động, vậy nội lực người đó vào hạng hiếm có trên thế gian. Chàng trầm ngâm một chút, không dám đường đột tiến vào.
Tiếng hô hấp liên miên không dứt, chàng nghe kỹ lại rồi phát giác ra không phải chỉ có một người, nên chàng kinh hãi hơn, tự hỏi:
- Ở nơi hoang dã này mà sao trong một đêm mình gặp nhiều cao thủ như vậy?
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên một thanh âm dõng dạc cất lên:
- Đạo huynh! Lão tăng vận khí mấy lần mà không đề tụ lại được. Câu chuyện bữa nay, bốn môn phái lớn trong thiên hạ... hỡi ơi...!
Thanh âm khác cất lên:
- Đã biết cái trái thì giữa lấy cái phải. Đã biết cái đen thì giữ lấy cái trắng.
Biết đường vinh nhục thường khi phải chết vì đạo. Chết cũng không để ý là tới Thái Cực.
Lão đọc một cách hòa bình mà thanh âm truyền đi rất xa.
Trong chùa trở lại yên lặng hồi lâu rồi thanh âm khàn khàn của lão già cất lên:
- Vô Vi đạo trưởng! Đạo trưởng đã khôi phục thần công rồi ư?
Người đọc mấy câu vừa rồi chính là Vô Vi đạo trưởng. Đạo trưởng thở dài đáp:
- Bần đạo khác nào ngọn đèn hết dầu, lại vọng động nội lực, độc tố càng phát tác mau lẹ. Đúng là uống nước muối cho đỡ khác. Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bao-quai-nhan/2484253/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.