Gã toan cất bước thì ba hán tử kia đã vào trong điếm.
Du Hữu Lượng thấy thời cơ cấp bách khẽ bảo thiếu nữ:
- Chúng ta đi lẹ lên! Ba người kia có chuyện xích mích với tại hạ.
Thiếu nữ giương mắt lên hỏi:
- Sợ gì chúng? Bọn chúng biết điều ngồi yên ăn uống thì thôi. Nếu chúng lớn mật dám sinh sự thì đánh một chập cho bõ ghét.
Du Hữu Lượng năn nỉ:
- Hảo cô nương! Tại hạ chẳng muốn động thủ với ba người đó, huống chi mình không địch nổi họ. Chúng ta hãy lánh đi một chút rồi sẽ tính.
Thiếu nữ không phục hỏi:
- Công tử úy thủy úy vỹ như vậy thì sao đáng mặt đại trượng phu?
Tuy ngoài miệng cô nói thế, nhưng trong lòng không nỡ, cô từ từ đứng dậy.
Giữa lúc ấy cầu thang lầu có tiếng bước chân nhộn nhịp. Ba đại hán thong dong đi lên.
Mọi người vừa nhìn thấy nhau, ba đại hán đã biến sắc. Nhưng họ lập tức nhẫn nại nhìn hai hán tử chắp tay nói:
- Lâm nhị ca, Đồ tam ca! Lâu nay không được gặp.
Lâm nhị ca gượng cười, Đồ tam ca vội hô hoán:
- Ba vị huynh trưởng từ Bạch Hà Trang chẳng quản đường xa ngàn dặm tới đây việc trợ. Thật là nghĩa khí ngàn thu. Tiểu đệ rất khâm phục!
Ba đại hán đồng thanh đáp:
- Đồ tam ca dạy quá lời. Chuyện năm trước anh em tiểu đệ trót lỗi lầm. Nay trong phái có việc, khi nào lại không đến liều mạng.
Ba người trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bao-quai-nhan/2484251/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.