Thiếu niên nắm chặt hai tay Du Hữu Lượng nói:
- Mong rằng Du huynh hết sức trân trọng.
Du Hữu Lượng thấy khóe mắt gã đầy vẻ thành khẩn, chẳng khác gì các tướng ở Viên quân lúc từ biệt chàng. Chàng càng sợ run nghĩ thầm:
- Lòng người thật nham hiểm không biết đến đâu mà lường!
Đối với gã thiếu niên chàng càng thêm phần thận trọng.
Sau khi ân cần từ biệt thiếu niên, Du Hữu Lượng cùng Bạch Y Nữ xuống núi ra đi.
Bạch Y Nữ đã thuộc hết đường ngang ngõ tắt trên núi Trường Bạch, liền dẫn Du Hữu Lượng đi theo ngả đường ngắn nhất.
Trong lòng mỗi người đi theo ý nghĩ riêng, không ai nói câu gì.
Hai người lặng lẽ cất bước dưới ánh trăng soi. Ngọn gió đêm quạt vào mặt mát rượi.
Du Hữu Lượng bụng bảo dạ:
- Ta từng nghe Đa Nhĩ Cổn là một thiếu niên hào kiệt ở Mãn Châu, tài năng xuất chúng. Gã được coi như một cây cột chống trời của Hoàng Thái Cực. Gã này chí khí to lớn, tâm tư thận mật. Sau này tất gã thành mối đại hoạn cho triều đình ta ở Trung Nguyên.
Thiếu nữ lẳng lặng đi hồi lâu. Sau nàng không nhẫn nại được nữa liền lên tiếng trước:
- Này! Du... Du công tử! Công tử đã kiếm được con sâm vương ngàn năm chưa?
Du Hữu Lượng lắc đầu đáp:
- Tại hạ đã nắm được vào tay nhưng rồi nó lại trốn mất.
Thiếu nữ hỏi:
- Phải chăng công tử đã dùng bàn tay chụp lấy nó?
Du Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bao-quai-nhan/2484248/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.