Ba bóng người vọt lên không. Người mới đến loạng choạng muốn té, bốn người đã lướt tới trước mặt y. Trần trưởng lão vội đỡ lấy người mới tới. Còn ba người kia vẫn không dừng bước chia ra mặt trước và hai bên tiếp tục chạy đi xem có bóng địch nhân không.
Du Hữu Lượng khen thầm:
Bọn này đã giàu kinh nghiệm rồi.
Trần trưởng lão đỡ người mới tới vào trong trường. Quần hùng đồng thanh la hoảng:
- Thường trưởng lão! Chấp phát trưởng lão...
Du Hữu Lượng nhờ có hỏa quang nhìn rõ Thường trưởng lão đã đến bảy chục tuổi là ít. Lúc này lão đầy mồ hôi. Mục quang lão đã lờ đờ. Hiển nhiên lão đã bị thương nặng.
Trần trưởng lão hít một hơi chân khí, đặt bàn tay lên huyệt mạch ở mé tả sau lưng Thường trưởng lão trút nội lực vào.
Thường trưởng lão cặp mắt hé mở. Miệng hộc máu tươi, nhưng lão gắng gượng ngồi dậy được.
Trần trưởng lão vội hỏi:
- Thường trưởng lão! Thế nào?
Thường trưởng lão dương cặp mắt lên, ấp úng đáp:
- Chưởng môn còn mạnh, hiện ở...
Trần trưởng lão vội hỏi:
- Lão nhân gia ở đâu? Sao trưởng lão... lại biết được?
Thường trưởng lão da mặt co rúm lại, lắc đầu mấy cái rồi từ từ chia tay mặt ra.
Lão xòe bàn tay, mọi người trông thấy mũi lệnh tiễn hình con chim ưng, bất giác bật tiếng la hoảng:
- Thương ưng lệnh!... Thương...
Tiếng la chưa dứt. Thường trưởng lão đột nhiên kêu rú lên. Người lão té xuống lăn đi một vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bao-quai-nhan/2484255/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.