Nhà hàng giống nhau, ngồi cùng vị trí gần cửa sổ, hai người như một đôi bích nhân*, giống như một đôi uyên ương, nhưng giữa hai người lại dị thường trầm mặc. Tiếng đàn dương cầm cao cao thấp thấp giống như nước chảy, lại giống như tình nhân thì thầm với nhau, kìm lại không ít tư tưởng lãng mạn.
*Đại loại như đẹp đôi ý.
Tôn Phẩm Chân nhìn cô chằm chằm, trên mặt không có nụ cười dịu dàng trước sau như một, chỉ có chua sót.
“Em có chuyện gì muốn nói với anh, phải không?”
Truyện được đăng tại diễn đàn
Hành Vân cúi mắt suy nghĩ, đối mặt với thâm tình của anh, cô chỉ cảm thấy áy náy: “Ăn trước đi! Sau khi ăn xong chúng ta lại nói.”
“Nói trước đi! Nói xong lại ăn, bằng không anh ăn cũng không biết vị gì.”
Anh nghĩ thoải mái đối ặmt, nghĩ cố làm ra vẻ không quan tâm, đối mặt cô lạnh nhạt cười yếu ớt, giữa hai lông mài phát ra thứ ánh sáng anh chưa từng nhìn thấy bao giờ, cũng không cách nào thấp sáng nó, tâm anh trầm xuống, ngã vào hồ sâu.
Cô có chút chần chờ, nhìn anh cố giữ vẻ trấn định, lời của cô mắc lại cổ họng, như thế nào cũng không nói ra được.
“Em đã quyết định.” Anh than thở, cô không nói, anh chỉ có thể mở miệng trước.
Nhìn cô nhẹ nhàng gật đầu, tim anh lạnh hơn: “Không nghĩ tới anh ta làm cho em không bỏ xuống được.”
Cô rũ mắt xuống, nghĩ tới lời chuẩn bị nói ra lòng cũng nặng trĩu.
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/honey-that-vat-va/2087462/chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.