Ở dưới ánh đèn, anh mang theo nhu tình khó nói nên lời nhìn hành động của cô.
“Hành Vân…..”
Cô bỗng chốc mở mắt ra, nhìn ánh mắt anh thâm trầm, cô có chút chần chờ nở nụ cười: “Thật xin lỗi, ồn ào đến anh.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Đừng lo.” Anh khàn khàn nói: “Vì sao không ngủ?”
“Không ngủ được, em muốn cùng anh nói chuyện phiếm.” Cô cười đem tay hai người quấn quýt bọc trước ngực.
Ngửi mùi thơm của cô lại nghe cô đặt câu hỏi, anh cảm thấy hạnh phúc cùng yên tĩnh trước nay chưa từng có.
“Em thật thơm.”
“Dầu gội đầu mấy trăm đồng một lọ lại làm anh vui lòng.” Cô trêu ghẹo nói.
Anh mỉm cười: “Anh có từng nói, em rất đẹp chưa?”
“Có.” Miệng cô nở một nụ cười: “Nhưng mà em không ngại nghe thêm vài lần.”
“Phương phu nhân, em rất đẹp.” Anh đứng đắn nói.
Cô báo đáp bằng cách ôm chặt cổ anh, dựa vào trong ngực anh.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng yên tĩnh, dù sao vẫn phải có chút sống gió mới có thể quý trọng những gì trước mắt.
“Anh không cần phải mệt mỏi như vậy, xem anh kìa, đã có tóc bạc rồi.” Cô tìm ra trong tóc anh có vài sợ tóc bạc.
“Hi vọng em không phải đang ám chỉ anh già đi, đối với đàn ông mà nói đó là một loại sỉ nhục.”
Cô nhịn không được mỉm cười, lông mày đang cười, mắt đang cười, miệng cũng đang cười, cả người đắm chìm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/honey-that-vat-va/2087461/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.