Anh lập tức ngừng nói, trong ánh mắt đau đớn làm cho cô không đành lòng, cô không phải cố ý muốn làm tổn thương anh.
Bọn họ trầm mặc không khí ngưng trọng, đồ ăn trên bàn đều không có động qua, anh chỉ uống rượu một ly lại một ly.
“Em có muốn bức ‘ngoài cửa sổ’ không?”
Ánh mắt cô thay đổi: “Anh đồng ý?”
Anh cười khổ: “Anh luyến tiếc nhưng anh biết em càng hy vọng bức tranh kia trở về bên cạnh em, bức tranh kia vốn thuộc về em anh bây giờ chỉ là vật quy nguyên chủ thôi.”
Anh tuy cảm tính nhưng cũng là một người sống lý trí, đối với tình yêu, anh tích cực chủ động không buông tha cơ hội ông trời cho nhưng anh cũng hiểu được buông tay, tôn trọng quyết định của cô.
Cô kích động lại cảm động, cơ hồ nghẹn ngào không thành tiếng: “Cám ơn anh, Phẩm Chân, thật sự cảm ơn anh, bức tranh kia đối với tôi rất có ý nghĩa, tôi nguyện ý dùng tiền mua lại.”
“Đừng nói nữa.” Anh đánh gãy lời cô: “Bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng đưa giai nhân. Đem bức tranh đưa tri âm, đây là tâm ý của anh, tiền kia anh còn không để vào mắt, em nói vậy không khỏi tầm thường.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Cô biết tâm ý của anh, anh rất quý bức tranh kia nhưng tôn trọng ý nguyện của cô, đem bức ‘ngoài cửa sổ’ trả lại cho cô.
“Cảm ơn.” Cô hít sâu một hơi: “Đại ân không lời cảm ơn nào nói hết được, nhưng tôi chỉ có thể nói câu này.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/honey-that-vat-va/2087463/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.