Sáu năm sau... Tại sân bay. Sáu năm xa quê hương,giờ đây, nó đặt bước chân đã cứng cỏi hơn nhiều của mình xuống máy bay,đưa đôi mắt đã sắc hơn, lạnh lùng hơn nhìn lại nơi đây, nơi đã gây chonó quá nhiều nỗi đau. Giờ đây, nó đã đóng chặt cánh cửa trái tim, khôngcho phép nó được yêu bất cứ một người nào nữa, nó đã có quá nhiều vếtthương rồi, nó không còn chỗ cho ai rạch vào nữa đâu. Uyên vẫy tay vớinó:
- Bảo Phương, tao ở đây nè!
Nó bước đến chỗ Uyên và Hoàng Bảo đang đứng, nó khẽ mỉm cười rồi ôm lấy cô bạn thân:
- Lâu quá không gặp.
- Hihi. - Uyên cười. Đột nhiên, Uyên thấy có hai người đang đứng sau nó - Đây là ai vậy?
- À, tao quên giới thiệu. Đây là Lê Đăng Duy - bạn thời thơ ấu của tao, tao tình cờ gặp anh ấy ở bên Mỹ còn kế bên là Đoàn Ngọc Lam, cũng cóthể nói là bạn gái của Đăng Duy. Còn đây là Thanh Uyên và Hoàng Bảo màem đã nói đến đó.
- Chào, tôi là Lê Đăng Duy. - Đăng Duy cười.
- Chào, còn tôi là Đoàn Ngọc Lam, tôi không phải là bạn gái của Đăng Duy như Mun nói đâu.
- À... - Uyên à lên một tiếng.
- Thôi, chắc mọi người cũng mệt rồi. Chúng ta về thôi.
- Ừ. - Tất cả đồng thanh.
Đăng Duy và Ngọc Lam thì đã có xe đến đón. Còn nó phải đi nhờ xecủa Thanh Uyên và Hoàng Bảo, nó ngồi trên xe mà tay vẫn đang cầm tập tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-va-noi-dau/2868622/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.