Hắn đi vào phòng, hắn nhìn quanh căn phòng như nó vẫn còn ở đây, mọi thứ vẫn vậy sao nó nỡ bỏ hắn mà đi. Hắn bước đến sờ tay vào những đồ vậtcủa nó, hắn nhớ nó rất thích màu hồng và mèo nên tất cả đồ của nó đều có hình ảnh của những chú mèo và màu hồng. Hắn nhớ nó không thích trangđiểm nhưng trong phòng, hắn vẫn để một cái bàn trang điểm cho nó, hắnvẫn hay thường nói với nó rằng khi ra đường phải trang điểm một chút cho tự nhiên hơn. Hắn bước đến tủ quần áo, tất cả số váy và giày cao góthắn mua cho nó vẫn còn ở đây, hắn từ lâu rồi đã không còn thấy nó mặcváy nữa, từ sau vụ hiểu lầm, hắn đã bắt nó làm một người ở, mặc những bộ quần áo rách rưới. Hắn bước đến bàn làm việc cầm lên tấm ảnh của nó,nước mắt lại chảy dài trên khóe mi cay dù có cố kìm chế cảm xúc của mình nhưng sao mỗi lần nhìn nụ cười đó của nó thì hắn lại rơi nước mắt thếnày. Hắn bật radio lên nghe, hắn biết nó rất thích nghe radio. Có lầnhắn hỏi nó: - Sao em thích nghe radio quá vậy?
- Emthích nghe là bởi vì nó có rất nhiều câu chuyện kể về các mảnh đời khácnhau của mỗi người, những chuyện tình vui có, buồn có. Em muốn bản thânmình hiểu rõ hơn về cái thế giới này.
- Vậy em ở bên anh là chuyện tình nào? - Hắn ôm nó vào lòng hỏi.
- Là chuyện tình vui rồi, em rất hạnh phúc khi được ở bên anh. - Nó vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-va-noi-dau/2868618/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.