Sau khi Tần Tích nôn xong, cảm thấy thoải mái hơn, muốn kéo giấy chùi miệng, bất quá giấy này là làm từ chất liệu gì, kéo cũng đã kéo liên tiếp nhưng không đứt, nhưng mà sờ vào chất liệu thật đúng là thoải mái, không hổ là chỗ đốt tiền bạc, ngay cả giấy vệ sinh cũng cao cấp hơn so với chỗ khác.
Giờ phút này sắc mặt của Cố Mộ Nghiêm đã không thể dùng từ xanh mét để hình dung, đây quả thực là khúc nhạc dạo trước khi núi lửa bạo phát, mưa gió sắp tới, cô gái này nôn lên người của anh còn chưa tính, vậy mà còn dám kéo quần áo của anh lau miệng nữa chứ.
Một đôi mắt tỏa ra lửa giận hừng hực, hận không thể thiêu đốt cô gái trước mắt này thành tro tàn.
"Lấy dao tới! !" Cố Mộ Nghiêm tức giận đến toàn thân phát run, không lấy một bàn tay của cô gái này, anh khó có thể nguôi giận.
Nếu như giờ phút này Tần Tích tỉnh táo, chỉ sợ bắp chân đã sớm sợ tới mức lạnh run, cô muốn trở lại tìm Diệp Thập Nhất, nhưng mà giống như cô không tìm được cửa ở đâu, cái WC này thật lớn.
Khi nhìn thấy mấy cái micrô, mắt Tần Tích sáng lên, WC còn có thể ca hát, Tần Tích đã uống đến u mê hồ đồ, trình độ suy luận đã giảm xuống đến không bằng một đứa trẻ.
"Cố thiếu, Cố thiếu, xin anh bớt giận, cô gái này uống say rồi, đuổi cô ấy ra ngoài là được, chém cô ấy chỉ bẩn tay anh, anh nói phải không?" Phát Tiểu Lý bất chấp khó khăn tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/223163/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.