Đầu Tần Tích có chút rối rắm, cô chọc tới anh ta sao? Vẻ mặt của anh ta giống như hận không thể từng ngụm từng ngụm gặm cắn ăn luôn cô.
Khuôn mặt kiên nghị tuấn tú tản ra một loại khí chất lạnh lùng, trong khí chất lạnh lùng chứa từng mảnh lưỡi dao, bốn phương tám hướng đánh úp cô lại, Tần Tích rụt rụt cổ, giống như cô thật sự chọc tới người đàn ông đáng sợ này.
Nên làm cái gì bây giờ? Bọn họ người đông thế mạnh, một mình cô không đối kháng lại nổi, mỗi người cho cô một quyền, cũng có thể đánh cô thành cha mẹ cũng nhìn không ra.
Đang tại lúc này, cửa phòng mở ra, cấp dưới cung kính mang quần áo sạch tới, LY Mặc thăm dò nói, "Cố thiếu, nếu không thì cậu đi thay quần áo trước đi!"
Cố Mộ Nghiêm thấy Lý Mặc cầm lấy cánh tay mình, mày rậm nhăn lại, "Buông tay ra!"
Thấy vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm ghét bỏ, trong lòng Lý Mặc than một tiếng không phục, rõ ràng người nên ghét bỏ là anh sao? Nếu không sợ Cố Mộ Nghiêm quá tức giận mà mất đi lý trí, anh đã sớm đứng qua một bên, mùi vị chua xót này rõ là. . . Không gì sánh được!
Ẩm ướt trên người làm Cố Mộ Nghiêm chán ghét, một giây đồng hồ anh cũng không chịu thêm được nữa, mày nhíu lại càng sâu, cười lạnh nói, "Lý Mặc, giữ cô ấy lại cho tôi, chờ tôi thay quần áo xong, trở lại tính sổ cô ta!"
Nói xong, Cố Mộ Nghiêm lấy quần áo, đi vào căn phòng bên trong, khi đi ngang qua người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/223164/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.