Thành phố P, màn đêm buông xuống, mây tía lóe ra, một nơi xa hoa lãng phí.
Trong KTV Hoàng Triều, xa hoa truỵ lạc, vô cùng náo nhiệt, nơi này giá phòng cũng không hề nhỏ, cho nên tham dự nơi này, đương nhiên cũng có quyền có tiền, người bình dân như Tần Tích, cũng chỉ có thể đi theo bạn tốt là Diệp Thập Nhất tới đây, nhìn rượu còn có hoa quả miễn phí, Tần Tích uống thành nghiện, Diệp Thập Nhất cũng tùy cô, cầm điện thoại di động ở bên cạnh lướt lướt, không chút để ý hỏi:
"Tiểu Tích, chút nữa cậu thật sự muốn thổ lộ với Phạm Thành Trạch sao?"
"Đó là đương nhiên, thư mình cũng đã viết xong, đã dốc hết tâm huyết rồi, uống rượu để lấy thêm can đảm, chút nữa liền đi, mình nhất định có thể một lần hành động liền bắt được Phạm Thành Trạch, đến lúc đó mình mời cậu ăn cơm!" Tần Tích uống đến có phần mơ mơ màng màng, đôi má đỏ bừng, cô ngồi ở trên sàn, đầu tựa vào bàn trà, suy nghĩ đến sắp thổ lộ với Phạm Thành Trạch, cả người liền cười ngây ngô.
Những thứ rượu này thật sự là quá dễ uống vào, từ trước đến nay cũng không uống qua, đột nhiên, Tần Tích ợ một hơi rượu, cô vội vã che miệng, "Không được. . . . . . Mình đi phun ra đã. . . . . . Cậu chờ mình. . . . . ."
Diệp Thập Nhất nhìn bóng dáng Tần Tích lung lay thoáng động, ném chiếc điện thoại qua muốn đi đỡ cô, "Mình đưa cậu đi!"
"Không cần. . . Mình chưa say. . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/223162/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.