Chương trước
Chương sau
Đột nhiên Cố Mộ Nghiêm sát lại gần khuôn mặt của cô, quay đầu cô về phía mình, giọng nói trở nên khàn khàn: "Sợ anh đến gần như thế, là vì thích anh sao?"
Khoảng cách gần như vậy làm Tần Tích có chút luống cuống, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, nói: "Tôi... Tôi đâu có... Anh đừng loạn... Ưmh..."
Lời còn chưa nói hết, anh liền vội vàng ngăn môi của cô, động tác càng thêm cuồng dã, tay đi thẳng xuống phía dưới thăm dò.
Tần Tích kinh hãi, cuống quít ngăn anh lại nhưng hành động của anh còn nhanh hơn cô, bờ vai trắng như tuyết liền lộ ra ngay lập tức. Ánh mắt Cố Mộ Nghiêm bỗng đỏ ngầu, vốn dĩ anh chỉ muốn ép cô nói ra những lời trong lòng, nhưng vừa nhìn thấy hình ảnh này, cả người anh liền cũng bắt đầu bành trướng, hơi thở càng thêm nóng bỏng.
"Cố Mộ Nghiêm, anh điên rồi!" Nơi này là phòng khách, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người xuống.
Hơi thở của anh có chút gấp gáp, giữ lấy đầu của cô: "Nói em yêu anh."
"Không..."
Lời của cô còn chưa nói xong, cả người liền bị ôm ngang, sau đó anh sải bước đi lên lầu. Tần Tích sợ té xuống, cho nên ôm lấy cổ của anh không dám buông tay, nhưng nhìn vào hành động của anh cũng biết anh định làm gì, trong lòng lại càng tức giận: "Cố Mộ Nghiêm, anh thả tôi xuống!"
Anh đi thẳng đến phòng của cô, sau đó ném cô lên giường rồi xoay người đóng cửa và khóa lại. Tần Tích muốn xuống giường liền bị anh đè lên, cổ của cô liền bị người nào đó giữ chặt khiến cả người Tần Tích run lên.
"Buông... Ưmh... Ưmh... Tôi giết... Ưmh... Anh..."
"Nói em yêu anh!" Bàn tay Cố Mộ Nghiêm đặt trên người cô, nhìn chằm chằm vào cô.
Tần Tích thở hổn hển, vừa thẹn vừa cáu: "Tôi không nói, cút ngay!"
Ánh mắt Cố Mộ Nghiêm khẽ nhíu lại, sau đó coi cô như củ cà rốt mà lột bỏ từng lớp rồi tiến vào.
"A ——" Tần Tích không ngờ rằng anh sẽ đột nhiên làm như vậy.
Mà một tiếng thét đấy cũng khiến cho người ở phòng bên cạnh sững sờ. Trần Thần ngẩng đầu nhìn Tần Mộ Tây, hỏi: "Hình như là tiếng mẹ của cậu phải không? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Tần Mộ Tây khẽ nhíu mày, đáp: "Có Chú Cố ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu."
Lúc cậu bé đi lên phòng, hai người bọn họ còn đang đâu tranh dữ dội. Trước nay luôn là mẹ bắt nạt cha, nhưng vừa rồi tiếng của mẹ rất thảm thiết.
Trần Thần suy nghĩ một chút liền dò hỏi: "Muốn đi xem một chút không?"
Trên mặt Tần Mộ Tây hiện lên chút do dự, rốt cuộc có nên đi hay không đây?
Trần Tâm từ trên ghế salon đứng lên, lôi kéo tay Tần Mộ Tây nói: "Mộ Tây! Chúng ta đi một chút xem có cần giúp đỡ gì không?"
"Được rồi." Tần Mộ Tây đứng dậy. Ba bạn nhỏ đi đến phòng Tần Tích, sau đó muốn gõ cửa. Nhưng khi vừa định giơ tay lên gõ, Cổ Lâm liền từ trong phòng của mình đi ra, dựa người vào trên khung cửa, nhìn Tần Mộ Tây nói: "Nếu cháu dám gõ, Cố Mộ Nghiêm sẽ treo ngược cháu lên mà đánh cho một trận đó."
Lúc này mà bị làm gián đoán, khác gì phế anh đâu.
Tần Mộ Tây sững sờ, sau đó phản ứng kịp, cả ngày nhìn dáng vẻ của cha quấn lấy mẹ, nhất định là không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Cha mẹ không phải là ‘ đánh nhau ’ chứ? Chẳng lẽ cha chuẩn bị sinh thêm một em gái nữa cho cậu sao?
Trần Tâm không hiểu được suy nghĩ của Tần Mộ Tây, lôi kéo tay áo của cậu, nói: "Mộ Tây, để mình gõ cửa."
"Trần Tâm, đợi chút." Tần Mộ Tây liền vội vàng kéo cô bé, nói: "Mẹ mình không có việc gì, chúng ta không nên đi quấy rầy."
"Nhưng mới vừa rồi hình như dì Tần rất khổ sở..." Trần Tâm nhíu mày một cái.
Lần đầu tiên Tần Mộ Tây không biết phải giải thích làm sao, thật ra thì cậu cũng không hiểu rõ, nhưng cậu biết loại chuyện xấu hổ đó không được nhìn, cho nên chỉ có thể nhìn về phía Cổ Lâm cầu cứu.
Trần Thần đứng ở bên cạnh, tốt bụng hỏi: "Mộ Tây! Chúng ta thật sự không đi vào sao? Ngộ nhỡ chú Cố bắt nạt dì Tần thì làm thế nào?"
Cổ Lâm tiến lên, chuyển hướng nói: "Các cháu có đói bụng không, nếu không chú đưa mấy đứa ra ngoài ăn cái gì nhé."
Trần Tâm sờ bụng một cái, thành thật nói: "Cháu không đói bụng. Anh hai, anh đói không?"
"Cháu cũng không đói bụng." Trần Thần lắc đầu, trả lời thành thật.
Khóe miệng của Cổ Lâm khẽ giật một cái, đổi một thứ khác: "Có muốn ăn kem hay không, chú biết một cửa hàng kem ăn rất ngon."
Đứa bé đều thích loại này đồ ngọt thôi.
Quả nhiên, vẻ mặt Trần Tâm hiện lên sự khát khao, nhưng không được bao lâu thì lại thấy sự khó xử: "Nhưng mẹ nói chúng cháu không thể ăn quá nhiều kem."
"Hiện tại mẹ cháu không có ở đây, ăn ít hay nhiều cũng không sao." Cổ Lâm lừa gạt nói.
Nếu không phải là do Cố Mộ Nghiêm muốn đầu tư xây một trung tâm nghiên cứu cho anh ta thì anh ta không thèm tốn công sức như vậy.
"Anh hai..." Quả nhiên Trần Tâm không giữ được kiên định, khuôn mặt tràn đầy hy vọng nhìn về Trần Thần.
Lông mày Trần Thần khẽ nhíu lại, cũng có chút do dự và chần chừ.
Cổ Lâm tiếp tục dụ dỗ nói: "Ăn lần này, cháu không nói, chúng ta không nói, mẹ các cháu sẽ không biết. Hơn nữa ở đó có rất nhiều khẩu vị, dâu tây, chocolate, còn có việt quất..."
"Oa, cháu thích việt quất." Mắt Trần Tâm cũng sáng lên, nuốt nước miếng, bé nắm tay Trần Thần lôi kéo, làm nũng: "Anh hai..."
Trần Thần nhìn ánh mắt của Trần Tâm, có chút không chịu được từ chối, cuối cùng gật đầu đồng ý: "Được rồi, vậy ăn thôi."
"Tốt quá! Anh hai là tuyệt nhất!" Trần Tâm nhảy lên: "Chúng ta đi ra ngoài đi."
Bọn họ đi ra ngoài, trong lòng Cổ Lâm âm thầm suy nghĩ: ‘giúp anh một chuyện lớn như vậy, không phải là Cố Mộ Nghiêm sẽ tặng cho anh ta một món quà lớn rồi sao’.
**
Sau hai giờ, tinh thần Cố Mộ Nghiêm sảng khoái bước ra từ trong phòng tắm, trên mặt đều là vẻ thỏa mãn. Nhìn Tần Tích đang nằm ngủ ở trên giường liền nhẹ nhàng đi đến, cẩn thận đặt một nụ hôn trên trán của cô, sau đó vén sợi tóc trên gò má cô, kéo chăn che kín bả vai, sau đó ra khỏi phòng mà không quấy rầy cô nghỉ ngơi.
Khi Tần Tích tỉnh lại đã là ba giờ sau rồi. Cô vừa định ngồi dậy thì toàn thân như đang kháng nghị. Cô thầm mắng thật lâu, Cố Mộ Nghiêm đáng chết! Thế mà mình lại bị anh ăn sạch sành sanh, đáng ghét!
Nhớ tới những tiếng kêu ngày hôm qua, cô thật sự không còn mặt mũi để nhìn người. Thật sự không ngờ tới anh sẽ đột nhiên xông vào nên không có chút chuẩn bị nào, theo bản năng liền kêu lên.
Cô quyết định không bao giờ để cho người đàn ông này bước vào phòng một bước! Tuyệt đối không.
Cố Mộ Nghiêm ở trong phòng làm việc chợt hắt xì, có người đang mắng anh, nhất định là Tần Tích rồi.
Vì xây trung tâm nghiên cứu cho Cổ Lâm, Cố Mộ Nghiêm mua biệt thự ở sát vách, ở dưới đất xây một đường hầm thông với hai bên biệt thự, sau đó nối với một đường khác, đây là để phòng ngộ nhỡ. Dù sao thân phận của Tần Tích bây giờ đã không giống ngày xưa nữa, cho dù bọn họ có gặp phải nguy hiểm cũng có thể an toàn rời đi. Cố Mộ Nghiêm điều động người ở chỗ Lương Hạo tới đây âm thầm bảo vệ.
Cổ Lâm đều nhìn thấy tất cả, trong lòng sinh ra một chút bội phục với Cố Mộ Nghiêm. Dù sao hiện tại Tần Tích và Lạc Thiên nhận nhau, mà Lạc Thiên thuộc về thế giới ngầm, Cố Mộ Nghiêm làm ăn chân chính, bọn họ hoàn toàn là người của hai thế giới. Chắc hẳn Cố Mộ Nghiêm cũng biết rõ nếu tiếp tục ở cùng nhau sẽ mang đến cho anh mang đến cho anh những nguy hiểm gì, nhưng anh vẫn làm việc nghĩa không chùn bước. Hơn nữa theo như thái độ của Lạc Thiên với Cố Mộ Nghiêm, chắc hẳn anh ta cũng không muốn Tần Tích tiếp tục ở cùng với Cố Mộ Nghiêm. Một người đàn ông vì một người phụ nữ bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, có thể thấy được anh rất yêu Tần Tích.
Đối với sự an bài của Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích không có bất kỳ ý kiến gì. Dù sao những gì mà anh làm cho Mộ Tây không phải là giả, cô cũng có chút cảm động. Từ sau khi Cố Mộ Nghiêm giày vò cô mấy tiếng lần trước, đã nửa tháng không đến, cũng không gọi điện thoại về, người này dường như mất dạng. Vốn dĩ cô đã chuẩn bị không cho anh vào, kết quả anh dứt khoát không tới, Trong lòng Tần Tích có chút buồn bực, nỗi tức giận còn chưa phát ra ngoài.
Gần đây trong lòng Tần Tích hết sức phiền não, nhìn cái gì cũng cảm thấy không vừa mắt, Cổ Lâm vừa thấy đã trêu ghẹo cô: "Người không biết còn tưởng rằng cô thất tình đấy."
Tần Tích ủ rũ ngồi trên ghế sa lon, không để ý đến Cổ Lâm.
Cổ Lâm nhàn nhã nói: " Người đàn ông của cô thật hào phóng, đầu tư thật nhiều tiền cho tôi, để tôi chuyên tâm nghiên cứu!"
"Anh ta không phải người đàn ông của tôi, anh đừng nói lung tung!"
Cổ Lâm chậm rì rì trả lời: "Có phải là người của cô hay không, trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết."
Tần Tích nhíu mày, nhưng nhìn Cổ Lâm lại không nói được ra lời phản bác nào, dù sao chính cô biết không phải là được.
Nếu như thực sự là người đàn ông của cô thì suốt nửa tháng qua, sao ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có chứ! Đáng chết, ăn cô xong liền bỏ chạy. Tốt nhất đừng để cô nhìn thấy anh, nếu không cô không thể không giết anh.
Tần Mộ Tây vui mừng chạy xuống từ trên lầu, vừa đi vừa nói, "Mẹ, Chú Cố gọi điện thoại cho con..."
"Đưa mẹ." Tần Tích lập tức đứng lên từ trên ghế salon.
"Đưa mẹ cái gì?" Tần Mộ Tây chớp mắt mấy cái.
"Không phải anh ta gọi điện thoại cho con sao? Đưa mẹ, mẹ nhận cho."
Tần Mộ Tây trả lời, "Đã tắt rồi. Mẹ, không phải là mẹ không muốn gặp lại chú Cố sao? Cho nên con không bảo nói chuyện với mẹ, bây giờ mẹ có muốn con gọi lại không?"
Trong lòng Tần Tích càng buồn bực hơn so với lúc trước: "Không cần!"
"Mẹ làm sao vậy?" Chú Cố không tới, không phải mẹ vui vẻ hay sao? Tại sao mỗi ngày sắc mặt lại càng ngày càng khó coi vậy chứ.
"Không sao cả, mẹ đi lên đây." Tần Tích đi lên lầu.
Tần Mộ Tây nhìn bóng lưng Tần Tích, không hiểu gãi đầu một cái. Thật sự là đoán không ra, có nên nói cho chú Cố biết hay không? Thôi, cũng không cần, gần đây dường như chú Cố rất bận, hơn nữa thấy mẹ khó chịu thế này, nếu như thấy chú Cố, đoán chừng có thể cầm dao chém người mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.