Tối hôm đó, Tần Tích hào hứng nói với Tần Mộ Tây: "Mẹ tắm cho con nhé."
Tần Mộ Tây chớp mắt mấy cái, có chút do dự nói: "Mẹ, cái này không tốt lắm đâu."
"Có cái gì không tốt?"
"Con là nam, mẹ là nữ, để mẹ nhìn thấy hết thì ngượng chết đi được!"
Sắc mặt Tần Tích tối sầm lại, hỏi: "Mẹ là mẹ của con, lúc sinh con ra đã nhìn hết của con từ lâu rồi. Bây giờ con mới biết xấu hổ có phải là quá muộn rồi không?"
Tần Mộ Tây kì kèo mè nheo mở miệng: "Khi đó con còn quá nhỏ, không có cách nào phản kháng, cho nên mới để cho mẹ nhìn, nhưng mà bây giờ không được."
Tần Tích không biết nói gì.
Trần Thần và Trần Tâm chơi đùa ở trong phòng, nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm cẩn thận sấy tóc cho Mộ Tây, Trần Tâm tràn đầy hâm mộ nói: "Anh ơi, Mộ Tây thật hạnh phúc, có cha mẹ ở bên cạnh."
"Chúng ta cũng sẽ tìm được cha." Trần Thần an ủi Trần Tâm, nhưng mà trong long có chút buồn bã, cậu đi đâu để tìm được cha đây? Hơn nữa cậu bé và Trần Tâm đi ra ngoài lâu như vậy, mẹ nhất định sẽ lo lắng, vì vậy cậu bé muốn tìm được cha càng sớm càng tốt để quay trở về.
Cố Mộ Nghiêm cũng biết chuyện của hai đứa nhỏ, quan tâm hỏi thăm: "Trần Thần! Cha cháu tên gì, nếu như anh ta đang ở Phượng thành, chú có thể giúp cháu tìm người đó."
"Cháu không biết, mẹ không nói với chúng cháu." Trần Thần lắc đầu.
"Vậy cháu có ảnh của anh ta không?"
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097289/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.