Trong phòng, Tần Mộ Tây ngồi đối diện, vừa nhìn anh vừa nói "Chú nói là mẹ đã nghi ngờ chú rồi sao? Hôm nay còn thử dò xét chú."
"Ừ." Cố Mộ Nghiêm vòng tay ở trước ngực, vẻ mặt buồn bực nói: "Ba còn tính giả vờ thêm nửa năm nữa đấy. Bị tai nạn xe cộ mà nằm hơn một tháng đã rất bình thường rồi đấy, biết không?"
Tần Mộ Tây cười khẩy, trả lời: "Thôi, chú hãy sắp xếp cho tốt đi. Mẹ cũng chăm sóc chú suốt nhiều ngày qua, nếu như bị phát hiện thì chắc chắn mẹ sẽ không cho chú đặt chân vào đây dù chỉ một bước."
Gần tối, lúc Tần Tích muốn mời Cổ Lâm đến kiểm tra cho Cố Mộ Nghiêm, Vạn Kiệt vội vã chạy đến, vẻ mặt gấp gáp nói: "Cố thiếu, công ty xảy ra chuyện, anh mau đi xem một chút."
"Chuyện gì?" Cố Mộ Nghiêm ngẩng đầu lên hỏi.
"Nhất thời không thể nói hết được rõ ràng, trên đường đi tôi sẽ nói cho anh." Vạn Kiệt đi tới đỡ Cố Mộ Nghiêm rồi nói: "Thiếu phu nhân, tôi đưa Cố thiếu đi nhé!"
Rất nhanh, bóng dáng của Cố Mộ Nghiêm và Vạn Kiệt liền biến mất ở cửa. Cổ Lâm ngồi trên ghế sa lon, trong mắt hiện lên sự thích thú. Thật là ngây thơ, không cần kiểm tra thì anh ta cũng biết Cố Mộ Nghiêm không có một chút vấn đề gì. Đường đường là cậu cả nhà họ Cố mà lại phải dùng đến cách này để lừa gạt Tiểu Tích, chậc chậc chậc, nói ra thật sự bà buồn cười chết mất.
Tần Mộ Tây khẽ nhíu mày, đúng là cha rất biết chớp lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097288/chuong-126-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.