"Bác sĩ nói chỉ cần không đụng tới sẽ không sao, từ từ rồi sẽ tốt thôi, qua lại như vậy sẽ giày vò đó, ngược lại dễ dàng gặp chuyện không may, anh nên đợi ở chỗ này."
Tần Tích bị anh ôm có chút chặt, đẩy anh một cái, nhưng Cố Mộ Nghiêm lại ôm chặt hơn, đầu cọ cọ ở ngang hông của cô một cái, tay len lén giở trò, làm cho thân thể Tần Tích run lên.
"Được rồi được rồi, không đi bệnh viện cũng được, đúng rồi, thuốc đâu? Anh không cần uống thuốc sao?" Tần Tích thoáng đẩy đầu anh ra, cảm thấy kỳ lạ, bị thương nặng như vậy, bệnh viện cũng không cho cho thuốc sao?
"Thuốc ư?" Cố Mộ Nghiêm phản ứng kịp ngay lập tức: "Có chứ, đương nhiên là có, có thể là rơi ở trong xe, anh gọi điện thoại bảo Vạn Kiệt đưa tới."
"Ừ."
"Khụ khụ, bà xã, anh muốn uống nước." Cố Mộ Mghiêm làm bộ ho khan mấy cái.
Tần Tích đi xuống lầu rót nước, Cố Mộ Nghiêm vội vàng ngồi dậy mạnh như rồng hổ, cầm điện thoại di động lên gọi cho Vạn Kiệt: "Lấy một chút thuốc gì đó đưa đến đây nhanh lên. . . . . ."
Ngàn vạn lần không thể để cho Tần Tích biết mình không có bị thương, nếu không cô chắc chắn sẽ không nhìn mình nữa, nói không chừng còn sẽ giận đến đuổi anh ra khỏi cửa đấy chứ.
Đây tuyệt đối là không được!
Không lâu sau, Vạn Kiệt đã mua một đống lớn thuốc chạy tới, Tần Tích thấy thuốc chồng chất ở trên ghế sa lon, có chút giật mình: "Nhiều như vậy sao?"
"Đúng vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097287/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.