Trần Thần cùng Trần Tâm xuống lầu, Trần Tâm đi ở phía trước, tò mò nhìn hai người trên ghế sa lon hai người: "Dì, các người đang làm gì? Đang chơi trò chơi gì sao? Anh, anh mau nhìn ——" Trần Thần đi vào, mắt nhìn chằm chằm tròn vo. Tần Tích cùng hai đứa nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ, xấu hổ chết rồi, hận không thể giết chết Cố Mộ Nghiêm, đưa tay ngang hông anh nhéo một cái cho hả giận, Cố Mộ Nghiêm cũng biết không thể làm quá mức trước mặt đứa nhỏ, cho nên từ từ mở mắt, sau đó ngồi dậy, làm như cũng chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, rất là bình tĩnh. Tần Tích nhìn anh chằm chằm, khốn kiếp. Tần Mộ Tây nghe được âm thanh đi xuống, thấy cha mẹ bị quấy rầy, bé mở miệng nói: "Trần Thần Trần Tâm, tôi mang bọn cậu đi ra ngoài ăn sáng thôi." "Được." Trần Tâm mặt vui vẻ, còn Trần Thần là không sao cả. Lúc đi Tần Mộ Tây nói với hai người bọn họ: "Mẹ, bọn con sẽ mang điểm tâm về cho hai người, mẹ phải chăm sóc cho chú Cố thật tốt đó nhé." Nói xong, Tần Mộ Tây mang theo bọn họ đi ra ngoài, mọi việc đều đã có con trai anh giải quyết, cũng coi là cha kiếp trước cứu vớt hệ ngân hà rồi. Tần Tích trợn mắt nhìn Cố Mộ Nghiêm một cái, anh tạm thời không chết được, nghĩ lên lâu thay quần áo, nhưng mới đi hai bước, Cố Mộ Nghiêm làm bộ đáng thương truyền đến âm thanh: "Bà xã. . . Anh muốn uống nước. . . Khụ khụ khụ. . ." Tần Tích nặng nề thở ra một hơi, đi phòng bếp rót một ly nước ra ngoài, thô lỗ nhét vào trên tay của anh. Cố Mộ Nghiêm uống hai ngụm, sau đó dùng ánh mắt vô tội nhìn cô, giống như là chú chó nhỏ sợ hãi bị vứt bỏ vậy, làm cho Tần Tích đi cũng không được, không đi cũng không được, cuối cùng cau mày nói: "Tôi đỡ anh đi lên nghỉ ngơi một chút." "Được." Cố Mộ Nghiêm rất là phối hợp. Nhưng sau khi đi lên, Cố Mộ Nghiêm quậy ầm ĩ phải ngủ căn phòng của cô, làm cho Tần Tích hận không được đạp hai chân anh, nhưng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, đỡ anh nằm trên đó, Tần Tích bị anh kéo tốt chăn nhìn anh nói: "Nhanh lên một chút nhắm mắt lại ngủ đi." "Bà xã, em không được rời xa anh đâu đấy." Trước khi nhắm mắt lại, Cố Mộ Nghiêm nói một câu. "Anh mau ngủ đi." Cô tức giận trả lời. Sau khi Tần Tích nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm ngủ, cô cầm quần áo đi về phía phòng tắm, nghe được bên trong truyền đến nước tiếng ồn ào, Cố Mộ Nghiêm mở mắt, vẻ mặt mạnh như rồng hổ, nơi nào có dáng vẻ bị bệnh, trên giường đều là mùi thơm của bà xã, anh ôm gối đầu hít một hơi thật sâu. Tần Mộ Tây mang theo bữa ăn sáng trở lại, Tần Tích ăn xong mới nhớ đến người trên lầu, suy nghĩ một chút vẫn bưng đi lên, lúc đầu Cố Mộ Nghiêm là tự mình ăn, nhưng tay phải của anh bó bột, tay trái hành động thật không tốt, gắp món ăn cũng gắp không được, Tần Tích thật sự nhìn không được, rút đi đôi đũa trong tay của anh, sau đó bắt đầu bón. Tần Tích bón cũng không dịu dàng, thậm chí có điểm qua loa, nhưng Cố Mộ Nghiêm lại ăn rất vui vẻ, giống như là lấy được toàn thế giới vậy. Tần Mộ Tây đôi tay ôm ngực tựa vào trên khung cửa, tấm tắc lắc đầu, cha thật là quá hèn hạ rồi, lập tức đánh vào nội bộ kẻ địch mà. Buổi tối, Cố Mộ Nghiêm nói muốn tắm, nói thẳng khó chịu, Tần Tích vốn không muốn để ý đến anh, nhưng anh vẫn nằm ở đó lẩm bẩm, để cho cô không có an bình, cuối cùng cô chỉ có thể lấy một thau nước ra ngoài, vắt khăn lau mặt cho anh. Cố Mộ Nghiêm thấy cô chỉ lau mặt thì dừng tay, vội vàng nói: "Trên người khó chịu, có mồ hôi." Tần Tích trợn mắt nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng lại vắt khăn: "Cởi quần áo." "Anh không cởi ra bằng một tay được." Cố Mộ Nghiêm vô tội nhìn cô. Tần Tích giận đến không được, một cái tay cởi không xuống? Ngày đó ở khách sạn, lúc anh xé quần áo của cô, một tay cũng rất lưu loát, nhưng lời này cô khó mà nói ra ngoài, cuối cùng cô chỉ có thể không muốn tự mình động thủ. "Ngày mai anh đi bệnh viện đi, bệnh viện có y tá chuyên nghiệp sẽ chăm sóc cho anh." Cố Mộ Nghiêm vội vàng ôm hông của cô: "Anh không muốn đi bệnh viện, bệnh viện lạnh lẽo, ngay cả một người nói chuyện cũng không có." "Nhưng cần phải kiểm tra vết thương của anh." "Bác sĩ nói chỉ cần không đụng tới lại vô sự, từ từ thì sẽ tốt, qua lại như vậy sẽ giày vò, ngược lại dễ dàng gặp chuyện không may, anh nên đợi ở chỗ này." Tần Tích bị anh ôm có chút chặt, đẩy anh một cái, nhưng Cố Mộ Nghiêm lại ôm chặt hơn, đầu cọ cọ ở ngang hông của cô, tay len lén giở trò, làm cho thân thể Tần Tích run lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]