"Chú Cổ Lâm! Mấy người nói chuyện gì vậy? Dường như mẹ rất không vui."
"Người chọc giận cô ấy cũng không phải là chú." Cổ Lâm nhún vai một cái.
Tần Mộ Tây định nói cái gì, đột nhiên điện thoại di động vang lên. Lấy điện thoại ra nhìn, thì ra là Triệu Tây, tại sao chú ấy lại gọi điện thoại được cho mình chứ? Không phải chú ấy đang theo bác làm việc sao? Chẳng lẽ bác đã phát hiện cậu và mẹ đến Phượng thành rồi ư? Vậy thì chắc chắn bác sẽ tìm đến.
"Alo."
"Tần Mộ Tây, địa chỉ đã bị... Chết tiệt..." Bên kia đột nhiên truyền đến một trận chửi rủa, sau đó là tiếng gió, Tần Mộ Tây vừa nghe cũng biết tình huống bên kia không tốt, vội hỏi: "Triệu Tây, chú làm sao vậy?"
"Mẹ kiếp! Chú vừa xuống máy bay đã bị theo dõi."
Tần Mộ Tây nhíu mày: "Chú được lắm! Vừa mới đến đã được tiếp đón nhiệt tình như vậy."
"Không phải lính Trung Quốc, đó chỉ là một đám lính đánh thuê đã về hưu mà thôi." Trên mặt của Triệu Tây không có chút hốt hoảng, một tay gạt cần số, một tay điều khiển vô lăng.
"Người nào lại không vừa mắt chú như vậy, thuê lính đánh thuê đuổi giết chú. Quả đúng là vì dân trừ hại mà." Giọng Tần Mộ Tây có chút hả hê.
"Mới một thời gian không gặp, cách nói chuyện của cháu càng ngày càng giống như bác cháu, độc mồm độc miệng..."Vừa mới dứt lời, trong điện thoại liền vang lên tiếng thủy tinh vỡ.
Triệu Tây khẽ nhíu mày, xe này là anh do cậu ta tùy tiện thuê ở sân bay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097291/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.