Edit: Sun520 – DĐ.
Không bao lâu, vốn là 100 người đã được phân làm hai bên, Vạn Hổ xoay người đi đến bên người Tần Mộ Tây: "Tiểu thiếu gia, phân xong rồi, cậu xem cậu còn phân phó gì nữa ạ."
Tần Mộ Tây chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước nhìn lại, mặt khác có người rõ ràng không được chọn, trong lòng chắc chắn không thoải mái, không âm không dương nói: "Hừ, chưa dứt sữa, cũng không biết xấu hổ đến đây làm lão đại, thật sự nghĩ mình làm thông rồi sao, dù là quỳ xuống đất cầu xin tao... tao cũng sẽ không làm người bán mạng cho mày."
Những người đứng bên cạnh người đó bắt đầu thì thầm, rối rít bắt đầu phản đối.
Vạn Hổ muốn đi lên dạy dỗ người đó, lại bị Tần Mộ Tây ngăn lại: "Tiểu thiếu gia?"
"Qua bên cạnh đi."
"Vâng." Vạn Hổ lui qua bên cạnh.
Tần Mộ Tây từng bước một đi về phía người đó, mới bắt đầu người đó còn xem thường, vẻ mặt cười nhạo, nhưng Tần Mộ Tây tiến tới gần, vẻ khí thế bén nhọn đập đó vào mặt, người chung quanh đều cảm thấy, toàn bộ không khỏi lui về sau một bước, người đó càng sâu, nụ cười trên mặt đông cứng tại chỗ, bắp chân cũng có chút run lên, tuy nhiên hắn cố gắng bình tĩnh, cho dù nó (TMTây) lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một thằng nhóc con, còn hắn là người lớn, cho dù là sức mạnh, hắn vẫn không sợ nó.
Tầm mắt mọi người cũng tập trung ở trên người của Tần Mộ Tây, từ trước đến nay bọn họ không biết hơi thở một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097278/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.