Edit: Sun520 – DĐ.
Tần Tích nghe xong lời này, giận không thôi: "Tần Mộ Tây, con nói thêm câu nữa, có tin mẹ đánh cái mông con hay không hả."
"Mẹ." Tần Mộ Tây lập tức dùng ánh mắt vô tội lại oan ức nhìn Tần Tích.
Cố Mộ Nghiêm lập tức đi tới ôm Tần Mộ Tây lên: "Mẹ không thương, cha thương, đi, cha đặt chỗ rồi, đưa con đi ăn bữa tiệc lớn."
Tần Mộ Tây nhìn về phía Tần Tích: "Mẹ cùng đi."
"Mẹ không đi!"
"Mẹ không đi, con cũng không đi." Nói xong, Tần Mộ Tây trượt xuống từ trong ngực Cố Mộ Nghiêm.
Tần Tích vừa nhìn, lập tức trong lòng cứ vui vẻ, hả hê nhìn Cố Mộ Nghiêm, hừ, con trai không đi, muốn ăn thì chính anh đi ăn đi.
Cố Mộ Nghiêm tiếp thu được ánh mắt hả hê của Tần Tích, âm thầm hừ một cái, lập tức nói với Tần Mộ Tây: "Chỉ cần con cùng cha đi ăn cơm, cha lập tức cho con một trăm vạn."
"Một trăm vạn?" Mắt Tần Mộ Tây sáng lên, mặc dù bé không thiếu một trăm vạn, nhưng sẽ không ai ghét bỏ có nhiều tiền cả, hơn nữa có ăn có uống còn có có cầm, không đi là người ngốc sao: "Được, đi thôi."
Cố Mộ Nghiêm hả hê nhìn Tần Tích, như thế nào, con trai đã đồng ý rồi đó.
Tần Tích mau tức điên, đàn ông hèn, thế nhưng dùng một chiêu này, thằng nhóc thúi Tần Mộ Tây này cũng không có cốt khí, một trăm vạn đã thu mua được bé rồi, tức chết cô mà.
"Con trai, đi thôi." Cố Mộ Nghiêm vẫy tay với Tần Mộ Tây.
Tần Mộ Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097279/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.