Edit: Sun520 – DĐ.
Khi Tần Mộ Tây vừa nhìn thấy Hàn Thu ra ngoài thì mới dừng lại, bưng nước ô mai uống, Hàn Thu cầm khăn lau mồ hôi trên mặt Tần Mộ Tây, càng nhìn càng thích, đây là cháu của bà, cháu trai bảo bối thật giỏi, về sau chắc chắn có tiền đồ hơn so với Mộ Nghiêm đó nha.
Tần Tích bị Cố Mộ Nghiêm mạnh mẽ mang về, vừa đúng lúc nhìn thấy Cố Đình Dư và Hàn Thu bọn họ ngồi ở trên ghế nói chuyện phiếm, mà Mộ Tây và Trần Thần bọn họ đang chơi đùa bên cạnh, có vẻ cực kỳ vui vẻ hòa thuận, Mộ Tây đã quen thuộc với người nhà chọ Cố như vậy rồi sao? Trong lòng Tần Tích cảm thấy bị đoạt đi đồ vật mình thích nhất.
Cố Mộ Nghiêm nắm lấy tay của cô, nhìn bên kia gọi một tiếng: "Mộ Tây."
Tần Mộ Tây quay đầu lại, khi nhìn thấy Tần Tích, bé vui mừng đã chạy tới: "Mẹ, mẹ đã đến rồi."
Tần Tích ngồi chồm hổm xuống ôm lấy Tần Mộ Tây, nhìn thấy đầu của bé đầy mồ hôi, tay cô chỉ giúp bé lau lau mồ hôi trên trán một chút, nếu không phải là biết con trai ở chỗ này, cô mới sẽ không trở lại cùng với Cố Mộ Nghiêm đâu, cô sắp bị anh giày vò chết ở khách sạn rồi, cô đau đến nỗi làm cho cô hận không thể giết chết anh, nhưng không sao, chuyện này cô sớm muộn sẽ tính sổ với anh thôi.
Ánh mắt Hàn Thu và Cố Đình Dư cũng rơi vào bên này, khi nhìn thấy cô, hai người đều giật mình, trong mắt có không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097277/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.