Edit: Sun520 – DĐ.
"Anh cũng không phải là chưa có nhìn thấy qua." Cố Mộ Nghiêm cười nói.
"Anh nói lại lần nữa!" Đôi mắt của Tần Tích muốn phun lửa, ba năm qua, cô chưa bao giờ mất thể diện giống như bây giờ.
Cố Mộ Nghiêm thấy cô tức giận không thôi, thu lại nụ cười, vội vàng dụ dỗ nói: "Đã xé rồi, em lại tức giận cũng vô dụng thôi, được rồi, đừng tức giận nữa mà."
Anh cũng không muốn mới tìm được bà xã, lại làm cho bà xã tức giận mà chạy mất.
"Anh cút ngay." Tần Tích nhìn người đàn ông đang đè ép mình.
Dĩ nhiên Cố Mộ Nghiêm không muốn rời đi, lại cố ý nặng nề đè ép cô xuống, vẻ mặt gian manh: "Anh không cút."
"Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"Sun520 – DĐ.
"Anh muốn để cho em thừa nhận em là bà xã của anh, mà anh là người đàn ông của em, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà."
"Tôi không!"
Nhà họ Cố? Đột nhiên, Tần Tích nhớ đến trong thư điện tử Tần Mộ Tây gởi cho cô có viết, nói là người nhà họ Cố ở Phượng thành bắt cóc bé.
"Chính anh đưa Mộ Tây đến đây, anh thật hèn hạ, thế nhưng dùng một chiêu này."
Cố Mộ Nghiêm giải thích: "Là anh đưa Mộ Tây đến, chỉ là lúc anh đưa bé đến vẫn không biết bé là con của chúng ta, nếu sớm biết anh đã đưa em cùng nhau về, cũng không phải đợi tới bây giờ."
"Chớ nói lung tung, tôi không có thừa nhận anh là cha của Mộ Tây."
"Em không thừa nhận cũng không thay đổi được sự thật anh chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097276/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.