Edit: Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Tần Tích nhìn Tần Mộ Tây: "Tại sao con đi lâu như vậy?"
"Nhiều người xếp hàng chứ sao nữa ạ." Tần Mộ Tây hai tay vuốt vuốt, nói láo mắt cũng không nháy một cái.
Tần Tích hoài nghi nhìn bé: "Nhưng con đi nhà vệ sinh xong sẽ trở lại từ bên kia chứ? Tại sao mới vừa rồi con từ bên này đi qua."
Đầu Tần Mộ Tây đầy vạch đen, mẹ có phải quá nhạy cảm hay không đây, tại sao bé trở về cũng nhìn thấy.
"Nói, con có phải làm chuyện gì xấu sau lưng mẹ phải không?" Tần Tích chống tay lên bàn.
Tần Mộ Tây thật không chịu nổi ý nghĩ của mẹ giống như trinh thám: "Không có, nhưng đi nhà vệ sinh trở lại thấy một người quen, con đi qua lên tiếng chào hỏi, sau đó con trở lại từ bên kia."
"Người quen? Một đứa bé như con mà có thể có người quen gì ở trong quán bar hả?"
Tần Mộ Tây bưng ly nước chanh trước mặt chanh uống một hớp: "Mẹ, ai nói con còn nhỏ không có bạn bè chứ, ý nghĩ của mẹ không khỏi quá lạc hậu rồi, bây giờ xã hội này, ra cửa nhờ vả bạn bè, cho nên duy trì quan hệ là rất cần thiết, mẹ già đi theo cậu huấn luyện cũng nhanh trở thành người rừng rồi!" Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Thằng nhóc thúi, dám nói mẹ của con là người rừng hả." Tần Tích một tay chống trên bàn, cúi người vỗ xuống đầu của bé.
Tần Mộ Tây sờ sờ đầu bị đánh, bất mãn nhìn Tần Tích: "Mẹ, làm sao mỗi lần mẹ nói không lại con sẽ động thủ vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097264/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.