Edit: Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Học trên TV đó." Ánh mắt Tần Mộ Tây nhìn Vạn Kiệt như một tên ngốc: "Học cách sử dụng có hiểu hay không."
Khoé miệng Vạn Kiệt giật giật một cái, lại bị khinh bỉ rồi.
"Đừng lãng sang chuyện khác, nhanh nói chủ ý cho con một chút, con nên làm gì đây?"
Bây giờ bé rất buồn phiền.
"Nếu không dẫn mẹ con đến thành phố Phượng đi, cách xa như vậy, sẽ ít gặp mặt, tình cảm dĩ nhiên sẽ phai nhạt." Cố Mộ Nghiêm cũng không biết anh lúc nào thì bát quái như vậy, nhưng sâu xa bên trong có cái gì đó nói cho anh biết nên nói như vậy, thật sự là cảm giác kỳ lạ mà.
"Đúng vậy, sao con không nghĩ đến nhỉ, đất khách là nơi dễ dàng chia tay nhất, hơn nữa còn không có gặp nhau nữa." Ánh mắt Tần Mộ Tây sáng lên.
"Đúng vậy." Cố Mộ Nghiêm gật đầu một cái.
Tần Mộ Tây chống cằm, khắp khuôn mặt mãn đều là mong đợi: "Con còn chưa có đến Trung Quốc, thật muốn xem đó là một quốc gia như thế nào nha."
Cố Mộ Nghiêm đáp: "Rất đẹp, con nhất định sẽ thích."
Vạn Kiệt nhỏ giọng nói với anh: "Lão đại, anh quang minh chính đại lừa gạt về nhà không tốt lắm đâu."
"Có sao?" Cố Mộ Nghiêm nhíu mày.
"Đúng vậy." Vạn Kiệt mãnh liệt gật đầu.
Tần Mộ Tây vỗ bàn một cái: "Ngày mai sẽ đưa mẹ đi Phượng Thành, quyết định vậy đi."
"Con thật sự muốn đi Phượng Thành à?" Vạn Kiệt nghiêng đầu hỏi bé.
"Đúng vậy ạ, trước đây con đã sớm muốn đi Trung Quốc, nhưng vẫn không có cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097265/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.