Edit: Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Mẹ đâu ạ?" Tiểu Mộ Tây hỏi.
"Mẹ con ở nhà chờ con, con không trở về thì mẹ sẽ phải vội muốn chết." Lưu Sâm chỉ hi vọng đưa Tần Mộ Tây rời đi nhanh một chút, sợ kéo dài thời gian nữa, Cố Mộ Nghiêm lại càng dễ dàng phát hiện: "Qua đây nhanh lên."
Tần Mộ Tây đi về phía Lưu Sâm, nhưng đi hai bước lại quay đầu nhìn Cố Mộ Nnghiêm: "Con đi nha."
"Ừ." Cố Mộ Nghiêm gật đầu một cái, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Tần Mộ Tây rời đi theo Lưu Sâm, ngồi ở trên xe, Lưu Sâm hỏi: "Làm sao con biết anh ta?"
"Lúc con đi không mang tiền, cậu lại tịch thu hết chi phiếu của con rồi, con chỉ có thể tìm người chứa chấp Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn con thôi, thấy chú ấy cũng tốt nên dựa vào chú ấy thôi." Tần Mộ Tây nhún nhún vai.
Lưu Sâm không chịu được nhắc nhở: "Lần sau không nên tùy tiện đi với người ta, bán đứng con con cũng không biết."
Nhưng thằng nhóc này cũng thông minh, trước kia Hàn Thành Nghiêu và Lạc Thiên sợ bé bị người xấu lừa chạy, đặc biệt tìm người đi lừa gạt bé, nhưng không có thành công lần nào, cho nên sau này Lạc Thiên trông coi bé cũng lơi lỏng một chút, chỉ cần không có nguy hiểm đến tính mạng, đến lúc đó tùy tiện bé ầm ĩ.
Mắt Tần Mộ Tây trợn trắng: "Làm sao chú dài dòng giống cậu quá vậy, lại nói con sẽ không trở về."
"Trở về cậu con sẽ đánh cái mông con, con đừng gọi chú đó." Thằng nhóc thúi, rõ ràng vẫn là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097263/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.