Cố Mộ Nghiêm đứng dậy cầm quần áo của cô lên, Tần Tích nhìn thấy quần lót đặt ở trên giường, vừa thẹn vừa cáu, đưa tay muốn giật lấy, “Đưa tôi.”
Không hề biết động tác như vậy của cô càng làm cảnh xuân lộ ra không ít.
Khóe môi Cố Mộ Nghiêm giương lên, cười nhẹ nói, “Em còn như vậy, tôi liền khống chế không được nữa rồi.”
Tần Tích chỉ có thể trốn vào trong chăn, tức giận quát, “Khốn kiếp, đưa tôi nhanh lên.”
Cố Mộ Nghiêm ngồi ở mép giường, cầm quần lót trong tay, “Đến đây.”
Hôm nay không bắt cô tập quen với việc này thì không được.
“Tôi không muốn.” Cặp mắt của cô cũng sắp trừng đến bốc lửa.
Cố Mộ Nghiêm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, vui vẻ càng đậm, “Vậy chúng ta cứ dằn co như vậy, tôi không ngại làm chút vận động lúc sáng sớm.”
Tần Tích níu lấy chăn, do dự thật lâu mới chậm rì rì quấn chăn lết đến bên cạnh Cố Mộ Nghiêm, Cố Mộ Nghiêm kiểng chân, đưa quần lót trong tay cho cô.
Cô buông chăn xuống, toàn thân nóng lên, kiên trì mặc quần dưới ánh nhìn soi mói của Cố Mộ Nghiêm, nhưng vì tay đang run rẩy, nắm cũng không được.
Cố Mộ Nghiêm cười nhìn cô một cái, “Muốn tôi giúp không?”
Vốn Tần Tích còn muốn cậy mạnh, nhưng thử rất nhiều lần, tay chính là không khống chế được, gò má đỏ đến nổi không thể đỏ hơn, chỉ có thể xoay người để Cố Mộ Nghiêm giúp cô, nhưng lại liều mạng chửi bới anh trong lòng.
Chết tiệt, Cố Mộ Nghiêm tên khốn kiếp này. Hận chết anh ta, mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097222/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.