Cố Mộ Nghiêm mang theo Tần Tích rời khỏi quán bar, vừa đi vừa dặn dò, “Về sau gặp được cô ta trốn xa một chút, đừng để ý tới cô ta.”
“Vì cái gì?” Tần Tích khó hiểu.
“Bởi vì cô ta không phải là người tốt.” Chỉ bằng cô ta muốn châm ngòi quan hệ của anh và Tần Tích, đã biết rõ tuyệt đối là phụ nữ hư hỏng.
“Làm sao anh biết cô ấy không phải là người tốt, tôi cảm thấy cô ấy rất tốt, rất xinh đẹp lại thích cười.”
“Tôi nói cô ta là người xấu cô ta liền là người xấu, tóm lại em nghe lời của tôi là được rồi, ít lui tới với loại người này, tôi sẽ không hại em.”
Vẻ mặt Tần Tích tràn đầy bất đắc dĩ, lại nói không nên lời phản bác, chỉ có thể gật gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Dù sao mỗi lần gặp chuyện gì, cho dù cô nói cái gì, cuối cùng cũng phải nghe anh, nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì kết quả cũng sẽ không thay đổi.
Cố Mộ Nghiêm hài lòng sờ sờ đầu của cô.
Hà Diệc hết sức quan tâm chuyện anh họ theo đuổi vợ, thỉnh thoảng liền gọi điện thoại tới, vốn đang cùng Tần Tích hưởng thụ trà chiều lại bị tên nhóc Hà Diệc quấy rầy, Cố Mộ Nghiêm hết sức khó chịu, đi đến ban công nhận điện thoại, mà bắt đầu, giọng nói liền thiếu kiên nhẫn, “Cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
“Ạnh họ, chiêu em chỉ anh thế nào? Có dỗ dành chị dâu vui vẻ hay không?” Nói xong, Hà Diệc đợi Cố Mộ Nghiêm khen ngợi.
Cố Mộ Nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097221/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.