Chẳng qua khi nhìn vẻ mặt của Cố Mộ Nghiêm, như thế nào lại cảm thấy anh ta giống như đoán được cô đang suy nghĩ cái gì. Tần Tích có chút chột dạ, không dám nhìn Cố Mộ Nghiêm nữa. Buổi trưa, tùy tiện tìm một nhà hàng ăn cơm, buổi chiều Tần Tích gọi Cố Mộ Nghiêm dẫn mình đến bar, từ sớm cô đã muốn đi, đáng tiếc cũng không có gan đi vào, thay vì trốn Cố Mộ Nghiêm đi, còn không bằng quang minh chính đại kéo anh đi cùng. Cố Mộ Nghiêm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy khát vọng, lòng hiếu kỳ của những cô gái nhỏ lúc nào cũng rất mạnh, càng áp chế sau này cô càng chống lại, thà có anh đi theo, cô cũng không làm ra chuyện gì nguy hiểm, cho nên liền đáp ứng dẫn cô đến quán bar chơi một chút. Quán bar này rất lành mạnh sạch sẽ, không có loại không khí âm u, nhưng vẫn có DJ nóng bỏng nhảy múa, ánh sáng cuồng loạn như cũ, lần đầu tiên nên Tần Tích vẫn chưa quen với ánh sáng như vậy, nắm thật chặt tay Cố Mộ Nghiêm. Hai người chọn một một nơi trong góc ngồi xuống, Cố Mộ Nghiêm gọi cho cô một ly cốc tai, mà anh lại gọi cho mình một ly Whisky. Ban đầu Tần Tích vẫn rất vui vẻ, đầy vẻ tò mò nhìn khắp nơi, nhưng lúc nào cũng có một số người to gan đến gần Cố Mộ Nghiêm, sóng lớn mãnh liệt, mấu chốt là Cố Mộ Nghiêm vậy mà còn cười với bọn họ. Tần Tích tức giận trừng Cố Mộ Nghiêm một cái, buổi sáng còn khen anh ta không bay bướm, kết quả cô phát hiện cô đã lầm, đàn ông đều giống nhau, nhìn thấy mấy cô xinh đẹp liền bị cuốn hút. Đến bắt chuyện đều là mấy cô gái ngoại quốc, hai người bô bô nói chuyện Tần Tích nghe không hiểu, lần đầu tiên Tần Tích hận bản thân mình không giỏi tiếng Anh như vậy. Cô cảm thấy câu nói câu tam đáp tứ này dùng ở trên người anh mới là chính xác nhất, hừ. Trêu hoa ghẹo nguyệt. Không biết Cố Mộ Nghiêm nói cái gì, chọc cho cô gái kia cười rộ lên, Tần Tích tức giận không thôi, đứng dậy, nhìn cô gái kia, dùng trình độ tiếng Anh không trôi chảy của mình nói một câu, “Tôi là vợ của anh ấy.” Vốn Tần Tích cho rằng sau khi cô nói như vậy, người phụ nữ kia cần phải đi mới đúng, nhưng không nghĩ tới cô ta vẫn nhìn mình, lại nói với Cố Mộ Nghiêm, “Vợ của anh thật đáng yêu, hơn nữa xem ra cô ấy rất yêu anh.” Nụ cười trên mặt của Cố Mộ Nghiêm càng sâu hơn, “Đúng vậy, thật sự cô ấy rất đáng yêu, hay xấu hổ, e là không thể tán gẫu với cô nữa rồi, cô ấy sẽ ghen.” “Đâu là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đàn ông đến quán bar, mà còn dẫn vợ theo, anh thật sự làm cho tôi mở mang tầm mắt, rất hân hạnh được biết anh.” Nói xong, cô gái đứng dậy rời đi. Ban đầu thật sự là cô nhìn trúng người đàn ông rất ưu tú và đặc biệt này, nếu như có thể phát sinh tình một đêm cũng không tồi, cô cho rằng cô bé kia chỉ là bạn của anh, hoặc là cấp dưới, bởi vì không có người đàn ông nào đến quán rượu mà còn dắt theo vợ, như vậy còn thú vị gì nữa, nhưng khi cô mới vừa đến gần, anh liền nói rõ với cô, cô gái bên cạnh này là vợ của anh, cho nên rất lịch sự từ chối lời mời của cô. Lúc ấy cô hết sức kinh ngạc liền ngồi xuống tán gẫu với anh hai câu, nhưng mà cô phát hiện, lúc người đàn ông này nói chuyện, ánh mắt lúc nào cũng thỉnh thoảng nhìn về phía cô bé kia, trong mắt tràn đầy dịu dàng, cô vậy mà không khỏi có chút hâm mộ cô bé kia, có thể được người đàn ông ưu tú như vậy yêu thương. Cô không muốn quấn chặt không buông, nếu người ta đã vô tình, cô cũng sẽ không đến quấy rối. Trong lòng Tần Tích vô cùng mất hứng, rất muốn hỏi bọn họ nói cái gì, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường. Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy Tần Tích ngồi ở bên cạnh có chút hờn dỗi, trong lòng rất cao hứng, cô nhóc này còn biết cảm giác sợ, nếu vừa rồi cô vẫn có thể lạnh nhạt ngồi ở bên cạnh, anh sẽ thật sự bị tức chết, chẳng qua may mắn là cô không làm anh thất vọng. “Tôi còn tưởng em chỉ biết nói yes và no chứ, không nghĩ tới em vẫn có thể nói ra một câu đầy đủ như vậy, thật giỏi.” Cố Mộ Nghiêm cười cười nhìn cô. “Hừ.” Tần Tích hừ lạnh một tiếng, người đàn ông đáng ghét, cô ngồi bên cạnh mà còn trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu cô không có ở đây, không chừng liền đến khách sạn với người ta rồi. Cố Mộ Nghiêm bất đắc dĩ thở dài một hơi, nếu tiếng Anh của cô tốt một chút, cô cũng sẽ không ở chỗ này hờn dỗi. “Sau khi trở về, em phải học thêm tiếng Anh một chút, ít nhất phải vượt qua cấp sáu.” “A? Cấp bốn là tôi đạp vận cứt chó mới qua được, còn muốn cấp sáu, sẽ chết mất.” Cô cũng muốn học giỏi tiếng Anh, nhưng không thể thuộc từ vựng nổi, mỗi lần đều bỏ giữa chừng. “Tôi sẽ chọn trường cho em.” Mặc dù nhìn thấy cô ghen rất vui, nhưng sau này anh sẽ thường xuyên xuất ngoại, nếu tiếng Anh của cô không tốt, anh không yên tâm, nếu cô biết chút tiếng Anh đơn giản, khi đi lạc, ít ra còn biết mượn điện thoại gọi cho anh. Uống rượu cốc tai xong, Tần Tích cảm thấy bụng căng căng, “Cố Mộ Nghiêm, tôi muốn đi vệ sinh.” Cố Mộ Nghiêm đặt ly rượu xuống, đi cùng cô, mặc dù quán bar này lành mạnh hơn những quán bar khác rất nhiều, nhưng anh vẫn không yên lòng để cô đi một mình, vẫn nên đi theo thì tốt hơn. Nhưng Tần Tích vừa mới chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh, một người nhanh chóng chạy tới, giống như cũng muốn vào nhà vệ sinh, hai người liền đụng vào nhau, Cố Mộ Nghiêm vội vàng đỡ lấy Tần Tích, “Em không sao chứ?” “Không có việc gì.” Tần Tích lắc đầu. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Cô ta là người Châu Á, vô cùng xinh đẹp, chỉ là giờ phút này trên mặt có chút sốt ruột, cô ta chắp tay trước ngực, “Nếu có người hỏi thăm các người, các người hãy nói không nhìn thấy tôi, làm ơn nhé.” Nói xong, cô giống như con lươn rút vào nhà vệ sinh. Tần Tích khẽ nhíu mày, còn chưa hiểu ý tứ trong lời nói của cô, liền nhìn thấy hai người đàn ông vội vã đi tới, đồ Tây đen thắt cà vạt, nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm và Tần Tích, lễ phép hỏi thăm, “Xin hỏi hai người có thấy một cô gái tóc ngắn đi qua đây không?” Cho dù Tần Tích vẫn không hiểu, ít nhất cũng từng xem tivi, vừa nhìn thấy bộ dáng của những người này liền biết không phải là người tốt, nhớ tới cô gái đáng yêu vừa nảy, nếu rơi vào trong tay bọn họ, chỉ sợ kết cục sẽ rất thảm, cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Không thấy.” Cố Mộ Nghiêm đứng ở bên cạnh Tần Tích, cũng không nói chuyện, giống như cũng không muốn xen vào việc của người khác. “Cám ơn.” Một người trong bọn họ nhìn hoàn cảnh xung quanh, nói với người còn lại, “Nhất định là cô ấy chạy thoát từ cửa sau, mau đuổi theo.” Rất nhanh, bóng dáng của hai người kia liền biến mất ở khúc quanh. Tần Tích thở phào nhẹ nhõm, vừa mới chuẩn bị đi thông báo cho cô gái tóc ngắn kia, cửa nhà vệ sinh lại mở ra, cô bé kia nhảy ra ngoài, hai tay chống nạnh, trên mặt rất có vẻ đắc ý, “Hừ, tôi sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy đâu.” Cố Mộ Nghiêm khẽ nhíu mày, tình huống vừa rồi, anh vừa nhìn liền biết, bối cảnh của cô gái này không đơn giản, có thể nói tuyệt đối không đơn thuần như vậy. Tần Tích nhìn cô gái kia nói, “Thừa dịp bọn họ đã đi rồi, cô nhanh chạy đi, đỡ tránh bọn họ trở lại nữa.” Trên mặt cô gái mang vui vẻ, một phát bắt được tay Tần Tích, “Vừa rồi cám ơn cô không nói cho bọn họ biết tôi trốn ở trong này, nếu không tôi bị bắt trở về liền thảm, rất hân hạnh được biết cô, tôi tên là Vương Tử Hàm, còn cô, tôi cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn tốt.” Tần Tích bị nhiệt tình của cô làm giật mình, “Chào cô, tôi tên là Tần Tích.” Vương Tử Hàm đọc một lần, “Tần Tích, tên của cô thật là dễ nghe...” Vốn cô còn muốn nói tiếp cái gì đó, lại cảm thấy có một ánh mắt sắc bén rơi vào trên người cô, ngẩng đầu lên liền chống lại ánh mắt lạnh lùng của Cố Mộ Nghiêm, Vương Tử Hàm nhướn mày nhìn Tần Tích, “Anh ta là ai?” Tần Tích ho nhẹ một cái trả lời, “Bạn. . . Bạn trai. . .” “Oh, hóa ra là người đàn ông của cô, cũng khó trách, chẳng qua người đàn ông của cô thật sự là một bình dấm chua, ngay cả dấm của tôi cũng ăn, cô ở chung vớ anh ta nhất định rất vất vả, chắc chắn quản cô rất nghiêm, giống như anh tôi, thật là làm cho người ta không chịu nổi.” “Ừm.” Tần Tích cười khan một cái, cô còn phải đi vệ sinh, không phải mới vừa rồi cô gái này vẫn còn đang bị đuổi giết sao? Bây giờ như thế nào vẫn có tâm tư tán dốc với cô vậy, chủ yếu nhất là, cô và cô ta không quen nhau. “Có muốn tôi giới thiệu cho cô thêm một người nữa hay không, tôi có rất nhiều bạn, cũng hết sức ưu tú.” Vương Tử Hàm ghé sát vào Tần Tích, thầm nói, nhưng vẫn không biết mình đã bị Cố Mộ Nghiêm nghe được, đối với cô gái líu ríu này vẫn không có chút hứng thú, vô cùng không thích Tần Tích qua lại với người như vậy, không phải sẽ dạy xấu Tần Tích sao? Tần Tích bị lời nói của Vương Tử Hàm làm run sợ một giây, còn chưa kịp phản ứng, liền bị một cánh tay kéo về phía sau, rồi sau đó liền nghe được giọng nói lạnh như băng của Cố Mộ Nghiêm truyền đến từ sau lưng, “Chuyện của người khác không cần cô quan tâm, có thời gian nhàn rỗi ở chỗ này châm ngòi ly gián, còn không bằng nhanh chạy trốn đi.” Lập tức cúi đầu nói với Tần Tích, “Em vào đi, tôi ở ngoài chờ em.” Vương Tử Hàm tán gẫu vẫn chưa thỏa mãn, cùng chờ với Cố Mộ Nghiêm ở ngoài, hai tay khoanh trước ngực nhìn anh, “Này, anh kia, anh đừng hung dữ như vậy có được không, tôi yêu đàn ông, sẽ không giành bà xã với anh.” Mặt Cố Mộ Nghiêm không chút thay đổi đứng ở đó, không quan tâm đến cô, Vương Tử Hàm sờ sờ mũi, thật sự là tên đàn ông đáng ghét, giống như khối băng, thật không biết làm sao anh ta có thể là bạn trai của Tần Tích, nhất định là dùng thủ đoạn, tội nghiệp Tần Tích, nếu gặp được cô sớm một chút thì tốt rồi, tuyệt đối sẽ không để Tần Tích rơi vào tay của người đàn ông này. Sau khi Tần Tích đi ra, thấy Vương Tử Hàm vẫn còn ở đây, trong mắt có chút ngoài ý muốn, vừa mới chuẩn bị nói chuyện lại bị Cố Mộ Nghiêm kéo đi. “Này, Tần Tích, cho tôi số điện thoại, sau khi về nước tôi tìm cô.” Đáng tiếc, Cố Mộ Nghiêm không cho Tần Tích có cơ hội quay đầu lại, anh tuyệt đối sẽ không để Tần Tích gặp Vương Tử Hàm. Vương Tử Hàm thở dài một hơi, “Khó có thể gặp được một người nói chuyện thích hợp, chao ôi, chết tiệt, mình phải nhanh chạy đi thôi, ngộ nhỡ bị bắt về nhất định mình chết chắc.” Nói xong, lập tức chạy khỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]