Vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm nghiêm túc, khiển trách, "Nói cô ngốc cô còn không phục, cô thật cho là mình đánh ai cũng thắng có phải không, vừa rồi Hà Trạch bị cô đánh bất ngờ nên mới trở tay không kịp, cho nên tạm thời mới bị cô áp giữ, chờ khi hắn hồi phục tinh thần, cô cho rằng cô chạy trốn được sao? Cô không nhanh chạy đi, còn ở lại đây, cô cho rằng như vậy chính là dũng cảm sao? Trong mắt của tôi chính là ngu ngốc, hữu dũng vô mưu."
Phụ nữ luôn luôn là người yếu thế hơn đàn ông, cho dù cô không sợ, nhưng đàn ông luôn mạnh hơn, lần trước nếu không phải là anh xuất hiện kịp lúc, thì cô và Tần Kiệt sẽ biến thành cá chết lưới rách.
Vừa nghĩ tới cô có thể sẽ bị thương, trong lòng anh không khỏi căng thẳng.
Tần Tích sững sờ, anh là đang quan tâm mình sao?
Cắn cắn môi, cúi đầu nghéo tay, từ nhỏ đến lớn cô chỉ có thể dựa vào chính mình, bị ức hiếp cũng không có ai trút giận giúp cô, cho nên cô chỉ có thể như vậy, bởi nếu không như vậy, người khác sẽ bắt nạt cô.
Cố Mộ Nghiêm bị nét mặt của cô làm đau nhói, đi đến trước mặt cô, một tay ôm cô vào trong lòng, mặc dù lời nói vẫn khó nghe, nhưng lại cất giấu quan tâm, "Ngốc nghếch, sau này không được phép như vậy nữa, đúng là phiền phức."
"Thật xin lỗi." Giọng của Tần Tích truyền đến từ trong ngực anh.
"Tôi không cần cô xin lỗi, tôi là muốn sau này cô thông minh một chút, dạy dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097195/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.