"Tôi muốn ngủ ở phòng khách, tôi không muốn ngủ ở đây."
Tần Tích đi vào liền không ngừng kháng nghị, đánh chết cô cũng không ngủ chung một giường với anh, bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục.
Hai tay Cố Mộ Nghiêm vòng trước ngực đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn cô nhảy qua nhảy lại ở đàng kia, cuối cùng không nói một lời, quét mắt nhìn cô một cái, điều chỉnh điều hòa thấp xuống, vén chăn lên nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại, không để ý đến cô nữa.
Đầu Tần Tích đầy nghi vấn, dè dặt nhìn anh, anh ta đây là có ý gì? Cô cho là anh ta sẽ ép buộc cô, cô rón rén đi tới cửa, định mở cửa ra ngoài, nhưng xoay một cái mới phát hiện cửa hoàn toàn mở không được, anh vậy mà dùng chìa khóa khóa cửa, người đàn ông xấu xa.
Cái này không mở được.
Tần Tích quét mắt nhìn căn phòng một cái, sau đó đi đến ghế sô pha, dù sao cô cũng sẽ không ngủ chung với anh ta, nằm xuống rất mềm mại, Tần Tích nhìn trần nhà lại nhìn về hướng chiếc giường, phát hiện không có động tĩnh gì, có thể Cố Mộ Nghiêm đã ngủ thiếp đi, sau đó cô cũng nhắm mắt lại.
Chỉ là ngủ không bao lâu, Tần Tích liền cảm thấy lạnh, ma xát cánh tay vài cái, cô nhìn về phía điều hòa, thế nhưng chỉ mười mấy độ, cô đứng dậy muốn tìm cái điều khiển, nhưng tìm một vòng cũng không tìm được.
Một lần nữa cô lại co ro trên ghế sofa, nhưng như thế nào cũng ngủ không được, nhìn thấy áo khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097196/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.