Mặt Cố Mộ Nghiêm không chút thay đổi, ánh mắt đột nhiên rơi vào đôi chân trần của Tần Tích, cô có chút lúng túng, vội vàng nhặt giày cao gót lên mang vào, sửa sang đầu tóc lại một chút.
"Bốp bốp bốp." Sau lưng truyền đến một tràng tiếng vỗ tay, sau đó lại là một cái huýt gió.
Lý Mặc đi đến, trên mặt mang theo nụ cười, nhìn Tần Tích nói, "Một màn vừa rồi thật rất phấn khích, thật không hổ là thiếu phu nhân tương lai, thật kính nể." Sau đó lại vỗ vỗ vai Cố Mộ Nghiêm, mở trừng hai mắt, "Các người thật đúng là sự kết hợp hoàn hảo."
Vừa rồi Lý Mặc thấy một mình Tần Tích đứng ở đàng kia, vốn muốn đến hỏi thăm thiếu phu nhân tương lai này, vừa mới chuẩn bị đi đến đã nhìn thấy một bóng dáng lén lén lút lút đến gần Tần Tích, hai người nói chuyện anh cũng nghe thấy, lúc đầu thấy Tần Tích bị Hà Trạch uy hiếp, Lý Mặc muốn đi đến giải vây giúp Tần Tích, nhưng vào lúc đó, anh nhìn thấy nét giảo hoạt chợt lóe lên trong mắt Tần Tích, Lý Mặc cũng biết Tần Tích không phải là một con thỏ nhỏ, cũng phải, có thể bắt Cố Mộ Nghiêm này vào tay thì có thể yếu ở đâu chứ.
Quả nhiên là, Tần Tích thông minh làm bộ thỏa hiệp trước, sau đó phản công, đánh Hà Trạch đến kêu cha gọi mẹ, xác định Tần Tích tạm thời không có nguy hiểm, anh xoay người đi thông báo cho Cố Mộ Nghiêm.
Tần Tích ngượng ngùng cười, vừa rồi bộ dáng cô đánh Hà Trạch sẽ không bị Lý Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097194/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.