Chương trước
Chương sau
"Cái gì?"
Trần Đáo giật mình nói:
"Nương tựa vào phế vật Lưu Biểu? Chẳng nhẽ đây là bước cuối cùng rồi".
"Đó là sự tình sau này".
Trần Kỷ nói:
"Ít nhất bây giờ, nếu hai huynh đệ chúng ta tìm nơi nương tựa Lưu Biểu thì mới có 1 con đường sống".
Trần Đáo nói:
"Nhưng tiệu đệ lại cho rằng, cần phải nương tựa vào Mã Đồ Phu".
Trần Kỷ nói:"Tam đệ!?"
Trần Đáo nói:
"Mã Đồ Phu tuy thanh danh không tốt, cũng bởi vì hắn từng xuất thân là giặc khăn vàng, từng thống lĩnh 800 Lưu Khấu mà đánh Lạc Dương, hung danh của Mã Đồ Phu rất dõ, hai tay hắn cũng dính đầy máu tươi, nhưng đó là máu của người Hồ, mà không phải là máu của dân chúng Đại Hán".
"Mã Đồ Phu là một tướng quân chân chính, hắn đánh cho bọn người Hồ đã từng quấy nhiễu biên cương của chúng ta mấy trăm năm, chém Hung Nô, Tiên Ti hầu như không còn một mống, đại quân lại còn hướng tới 36 quốc gia của Tây vực, làm chúng sợ mà hàng".
"Lấy danh thanh danh của đại tướng Tiền Hán là Hoắc Khứ Bệnh cũng chỉ có như thế mà thôi".
"Quả thật thủ đoạn mượn cớ giết thái thú Nam Dương là Lý Thôi đúng là bỉ ổi, nhưng đó là do Lý Thôi bất nghĩa trước, Mã Đồ Phu mới bất nhân sau, nếu như thay quân Quan Đông vào vị trí của Mã Đồ Phu, thì thủ đoạn của Lý Thôi còn bỉ ổi hơn nhiều".
Trần Kỷ hơi có chút kinh ngạc nhìn sang Trần Đáo trầm giọng nói:
"Tam đệ, ngươi thật sự là nghĩ như vậy?"
Trần Đáo nặng nề gật đầu.
"Hiểu rồi".
Trần Kỷ hơi có chút ảm đạm gật gật đầu, sâu kín nói: Bạn đang xem tại truyentop.net - www.truyentop.net
"Tam Đệ, ngươi có thể nương tựa vào Mã Đồ Phu, còn đại ca thì không được".
Trần Đáo vội la lên:"Tại sao?"
Trần Kỷ sầu thảm nói:
"Bởi vì đại ca cũng là một quân phiệt một phương. Mà ngươi chỉ là võ tướng, hơn nữa là võ tướng có dũng lược, Mã Đồ Phu mặc dù rất nghiêm, nhưng cũng rất khan hiếm người tài, bây giờ chính là lúc dùng người, nếu như Tam Đệ có thể đầu nhập, thất nhiên sẽ được hắn trọng dụng".
"Nếu như tương lai Tam Đệ có thể kiến công lập nghiệp, làm quang vinh cho Trần Thị, thì liệt tổ liệt tông Trần Gia dưới suối vàng, nhất định cũng có thể nhắm mắt mà mỉm cười".
"Đại ca!"
Trần Đáo hiểu ý của Trần Kỷ, nêu vội la lên:
"Đại ca, huynh nói lời này có ý gì?"
"Không có gì ý tứ."
Trần Kỷ sửa sang lại y quan, nghiêm nghị nói:
"Phải có người nhìn xa trông gần, Nhị Đệ đã chết trận sa trường, nếu như đại ca có chuyện gì không may xảy ra, để trung hưng Trần gia chúng ta chỉ có thể đặt tất cả hi vọng lên người ngươi. Tam Đệ, ngươi ngàn vạn lần đừng làm cho Đại Ca thất vọng".
Trần Đáo nói: "Đại ca, ngươi?"
"Tam đệ, ngươi yên tâm, đại ca cũng không nghĩ tới tự tử sớm như vậy".
Trần kỶ nói:
"Đạo bất đồng cho nên không thể tương hợp, huynh đệ chúng ta ngày mai đều có tương lại riêng, Tam Đệ ngươi đi nương tựa vào Mã Đồ Phu, đại ca thì nương tựa vào lưu Biểu, nếu có ngày huynh đệ chúng ta gặp nhau trên sa trường, tam đệ, ngươi ngàn vạn lần đừng hạ thủ lưu tình".
Trần Đáo giận dữ nói:
"Đại ca, nói lời này có ý gì? Đại Ca muốn đi nương tựa Lưu Biểu, tiểu đệ đương nhiên phải đi theo".
Trần Kỷ lắc đầu nói:
"Không. Huynh đệ chúng ta không thể cùng đi".
"Vì sao?"
"Vì để bảo tồn hương khói của Trần GIa chúng ta, nương tựa Lưu biểu thì mức độ mạo hiểm rất cao".
Trần Kỷ lãnh đạm nói:
"Tam đệ không đi theo được, ngày hôm nay huynh đệ chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay về sau chúng ta là người xa lạ".
"Đại ca!"
Sắc mặt Trần Đáo tỏ ra sầu thảm, quỳ xuống đất dập đầu.
Trần Kỷ sửa sang lại y quan xoay người nghênh ngang rời đi, không hề để ý tới Trần Đáo.
….
Ngày hôm sau, ở trong đại doanh của Tào quân.
Tào Tháo hỏi Tào Nhân:
"Tử hiếu, tất cả đã chuẩn bị xong chưa?".
Tào Nhân nói:
"Chúa công yên tâm, 10 lộ phục binh đã bố trí xong, nếu như Lương quân dám tới truuy kích, thì chắc chắn sẽ không có đường mà về".
"Uh." Tào Tháo gật đầu nói:
"Truyền lệnh toàn quân, trường thương binh phía trước, quân nhu quan đi giữa, cung tiến thủ, trọng giáp bộ binh cản phía sau, Tử cùng thống lĩnh 2 000 kỵ binh đi hai cánh, đề phòng sự tập kích của Lương CHâu, toàn quân bảo trì trận hình, từ từ rút lui, không được đi loạn".
"Tuân mệnh."
Tào Nhân lĩnh mệnh rời đi.
Tào Nhân vừa mới rời đi, ngoài trướng lại có người đi vào, hóa ra đó là Lưu, nói với Tào Tháo:
"Chúa công, thám mã hồi báo: Thái Thú Nam Dương là Trần Kỷ sáng sớm hôm nay đã suất lĩnh 3000 quân Nam Dương từ Uyển thành đi về phía Nam đến Tân Dã, đệ đệ của hắn là Trần Đáo lĩnh 2000 quân ở Uyển thành",
"Còn nữa, thám mã hồi báo, Lưu Bàn, Thái Mạo, suất lĩnh đại quân Kinh Châu rời khỏi Trúc Dương, ngày đêm kiêm trình đi tới hướng Tân Dã, 5000 quân tiên phong cách Tân Dã không đến 50 dặm".
"A?"
Tào Tháo biến sắc, liếc nhìn Quách Gia, trong đôi mắt hiện lên sự âm độc.
Quách Gia suy tư chỉ trong chốc lát, nhẹ giọng nói:
"Trần Kỷ đột nhiên suất quân nam hạ tân dã, quân của Lưu Biểu thì lại tới Tân Dã trước, điều này không trùng hợp tý nào! Chẳng lẽ…Trần Kỷ đã bắt tay cùng Lưu Biểu, muốn rời bỏ Chúa công, đi theo Lưu Biểu hay sao?".
Tuân Du có chút lo lắng nói:
"Quân Nam Dương nam hạ, quân Kinh Châu thì bắc thượng, hai quân tụ hợp ở Tân Dã, lại đúng đường quân Ta lui về Dĩnh Xuyên, hành động của Lưu Biểu và Trần Kỷ rất khả nghi, vạn nhất liên thủ với Mã Đồ Phu, thì hậu quả rất khó đoán".
"Việc này thì chưa chắc".
Tào Tháo lắc đầu nói:
"Lưu Biểu và Trần Kỷ sẽ không động thủ, còn Nam Dương quận thì có thể cho Lưu Biểu, 5000 quân Nam Dương lại không phải của bổn tướng. nhưng đây lại chính là 5000 tinh binh thiện chiến, đúng là quá tiện nghi cho Lưu Biểu rồi".
"Báo"
Tào Tháo vừa mới nói xong, Tào An đột nhiên xông vào trong trướng, gấp gáp nói:
"Thúc Phụ, chất nhi tuần tra ngoài trướng bắt được 1 tên gian tế, trông rất khả nghi, cháu không dám tự tiện xử lý, thỉnh thú phục định đoạt".
"Uh." Tào Tháo vui vẻ gật đầu nói:
"Giải lên đây."
Tào An quay đầu, lớn tiếng nói:
"Giải lên đây".
Trong tiếng bước chân, 2 binh lính quân Tào đang áp giải 1 nam tử gầy gò đi vào trong trướng, nam tử kia thần sắc sầu khổ, ánh mắt đảo liên tục, thấy Tào Tháo đang đứng nghiêm trang trong trường, quỳ trên mắt đất, lớn tiếng nói:
"Thừa tướng tha mạng, tiểu nhân cũng không phải là gian tế, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi".
… đột nhiên có một âm thanh vang lên:
"Ngươi biết bổn tướng?"
Nam tử kia nói:
"Tiểu nhân chính là quản giả của Kim Thượng ở trong phủ Nam Dương thái thú, có gặp qua thừa tướng một lần, cho nên biết mặt".
"A, ngươi là quản gia của Kim Thượng tiên sinh?".
"Đúng vậy".
"Nói Kim thượng tiên sinh đến đây đưa tin gì?".
"Lão gia nhà ta lo lắng viết thư sẽ rơi vào trong tay Trần Kỷ, cho nên mới bảo tiểu nhân nhắn tin".
"Nói."
"Vâng". Nam tử này thở dốc nói:
"Lão gia nhà chúng ta muốn nhắn với thừa tướng một đại sự, Nam Dương Thái thú Trần Kỷ bỏ rơi thừa tướng đầu quân cho Kinh Châu mục Lưu Biểu, Trần Kỷ nam hạ, Lưu Biểu phái quân tiếp ứng, hai quân tụ hợp ở Tân Dã".
Tào Tháo ngoái đầu nhìn lại nhìn Quách Gia, trầm giọng nói:
"Kim Thượng đại nhân còn nói gì nữa?".
Nam tử kia nói:
"Nam Dương chính là chỗ xung yếu phòng ngự với Mã Đồ Phu, tuyệt không thể để cho Trần Kỷ làm xằng làm bậy, đem Nam Dương hiến cho Lưu Biểu, lão gia nhà ta nói. Chỉ cần thừa tướng phái người tới trách hỏi Trần Kỷ, đến lúc đó lão gia nhà ta sẽ an bài, Trần Kỷ sẽ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của lão gia nhà chúng ta".
"A".
Tào Tháo nghe vậy lâm vào trầm tư, giữ im lặng.
Tuân Du tiến lên, nói khẽ vão lỗ tai của Tào Tháo:
"Trần Kỷ chỉ còn lại có 5000 tinh binh Nam Dương, trong đó có 3000 quân do Kim Thượng mang từ Thọ Xuân tới, những dấu hiệu trước mắt này cho thấy, huynh đệ Trần Kỷ, Trần Đáo đã phản bôi, Trần Đáo suất lĩnh 2000 quân Nam Dương chính là khống chế uyển thành, Trần Kỷ ép kim thượng mang 3000 bộ hạ cũ xuôi nam, nương tựa Lưu Biểu".
"Uh." Tào Tháo gật đầu, chuyển ánh mắt sang Lưu, trầm giọng nói: "Tử Dương".
Lưu tiến lên ôm quyền, nói:
"Có".
Tào Tháo nói:
"Ngươi theo vị tiên sinh này tới đại doanh của Trần Kỷ".
"Tuân mệnh."
Tào Tháo lại hướng Quách Gia nói:
"Phụng Hiếu, phái người tới Uyển thành trước, thay mặt bổn tướng truyền chiếu thư của Thiên Tử, sắc phong cho Trần Đáo làm Hổ Bí trung lang tướng, lĩnh đông quận Đô Úy, nhất định phải nói rõ, thuần phục Mã Đồ Phu hoặc Lưu Biểu thì sẽ không có kết quả tốt, chỉ có cách thuần phục triều đình mới có tiền đồ vô lượng".
Quách Gia chắp tay vái chào, âm thanh cung kính nói:
"Tuân Lệnh, tại hạ sẽ đi lo liệu".
….
Bên ngoài Huyền thành, Đại doanh Lương quân.
Giả Hủ đưa tay vén tấm da trâu làm cửa lều, cất bước vào trong, Mã Dược đang đứng xoay lưng ra phía cửa, nghe tiếng chân vội xoay người lại, nói:
"Văn Hòa, tào quân bắt đầu rút lui chưa?"
"Đã bắt đầu rút rồi".
Giả Hủ nói:
" Nhưng mà Tào Tháo có tính cảnh giác rất cao, trận hình được bảo trì vô cùng nghiêm cẩn, Sau khi chủ soái trong thành Nhương Huyền rút lui, tất cả các đại trại đều án binh bất động, luôn luôn duy trì mức đề phòng cao nhất, thiết nghĩ Tào quân rút lui vô cùng cẩn thận, không chê vào đâu được".
"Hừ hừ."
Mã Dược cười lạnh nói:
"Việc này cũng đã nằm trong dự liệu, đây là đường lui cho cuộc đời của Tào A Man, sao có thể để lại sơ hở cho quân ta đuổi giết?".
Giả Hủ nói:"Chúa công, còn có một sự kiện có chút kỳ quặc."
Mã Dược nói:"Chuyện gì?"
Giả Hủ nói:
"Mật thám từ Uyển thành truyền tin báo về, đêm ngày hôm qua Thái Thú Nam Dương Trần Kỷ cùng đệ đệ là Trần Đáo cãi nhau 1 trận, sáng sớm hôm nay Trần Kỷ suất lĩnh 3000 quân Nam Dương rời Uyển thành, nhưng chuyện làm cho người ta khó hiểu chính là quân Kinh Châu đang chiếm giữ Trúc DƯơng đêm qua đột nhiên bắc thượng, tiến đến Tân Dã".
"A, lại có loại chuyện này?"
Mã Dược nhíu mày suy nghĩ, trầm tư nói:
"Chẳng lẽ Trần Kỷ đầu quân cho Lưu Biểu, mà Trần Đáo lại không theo, cho nên huynh đệ họ ân đoạn nghĩa tuyệt?".
"Rất có có thể!" Giả Hủ nói:
"Chúa công, có cần phái người tới Uyển thành tiếp xúc với Trần Đáo không? Cuộc Chiến ở Sông Đan quân Nam Dương tuy thất bại, nhưng phương pháp dụng binh của người này vẫn có chỗ đáng khen, có thể nói là một lương tướng. Trước mắt Tào quân bại lui là không thể tránh khỏi, nếu như Trần Đáo lựa chọn sáng suốt, sẽ sẵn sàng góp sức với Chúa công, mà không dựa vào sự hiểm yếu để tự tìm đường chết".
"Uh." Mã Dược gật đầu nói:
"Có thể cho Tử Nghiêm đi uyển thành thử xem."
"Tuân mệnh."
Giả Hủ vui vẻ nói:
" Hủ sẽ đi tìm Tử Nghiêm ngay".

Đêm khuya.
Trên quan đạo từ Uyển thành đi Tân Dã, 3000 quân Nam dương đang dựa vào Sông Bàng kể kết đại trại, ánh lửa chiếu sáng một vùng, binh sĩ tuần tra không ngớt, đai trướng trung quân lại càng sáng, Trần Kỷ đang đọc binh thư trong trướng.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Kim Thượng cùng Lưu dắt tay nhau đi vào.
"Kim Thượng trường xử?" Lưu Tiên Sinh?".
Trần Kỷ khẽ ngẩng đầu, thần sắc trấn định tự nhiên.
Sắc mặt của Kim Thượng âm trầm, im lặng không nói, nhưng Lưu lại tiến lên cung kính vài chào, cất cao giọng nói:
"Tham kiến thứ sử đại nhân."
Trần Kỷ khoát tay áo, lạnh nhạt nói:"Miễn"
Lưu nói:"Tại hạ có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo đại nhân?"
Trần Kỷ nói:
"Xin mời nói."
Lưu nói:
"Đại nhân không ở uyển thành, suất quân đến Tân Dã làm chuyện gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.