Kỷ Lam ở lại Nam Dương đến cuối tháng 3 năm 2018, hôm trở về Kinh Cảng, An Dã toàn thân đầy máu bước vào từ bên ngoài.
Cô không về nhà mình, mà lại đến nhà họ – vừa vào đã bắt đầu cởi đồ, đi thẳng vào phòng tắm.
Kỷ Lam bước nhanh theo sau, gương mặt đầy lo lắng và hoảng hốt:
“Chị bị người ta đánh à?”
“Thẩm Yến Thanh.” – An Dã đáp ngắn gọn.
“Chị giết anh ta rồi à?” – Kỷ Lam hỏi tiếp.
An Dã ném thẳng quần áo vào thùng rác, chiếc áo ba lỗ đen lộ ra, cô giơ tay mở vòi nước, vừa rửa vết máu trên cánh tay vừa nói:
“Suýt nữa, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.”
Giữa họ, vốn dĩ đã không thể tiếp tục.
An Dã theo nguyên tắc “không ly hôn thì đánh đến chết”, thẳng tay đâm anh ta ngay trước mặt con.
Biết rõ nếu về nhà mình, nhất định sẽ bị cha mẹ dày vò.
Thế nên chỉ còn cách chạy sang chỗ Kỷ Lam.
So với cha mẹ ruột, cô lại cảm thấy nhà của chú hai mới thực sự là nơi mình thuộc về.
Khi ở cùng với Ôn Đại, cô có thể chẳng nghĩ ngợi gì cả.
Nằm dài vài ngày, cũng chẳng ai hỏi han, không có người nào ép buộc phải kể lý do, hay dùng mấy kinh nghiệm sống ít ỏi để “giáo huấn” cô.
Chiều hôm đó, Kỷ Lam trở về Kinh Cảng.
Cô hỏi An Dã có về cùng không.
Tưởng đâu cô sẽ đi chung, nhưng An Dã chỉ cười lạnh, nói một câu:
“Chị phải ở lại hành hạ Thẩm Yến Thanh.”
Mấy tiếng bay, lúc hạ cánh tại Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066269/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.