Cô ấy là một kẻ lừa đảo!
Thế nên tôi quyết định lôi cô ấy vào cuộc hôn nhân này – cùng nhau trầm luân.
…
Tại biệt thự nhà họ Thẩm ở Nam Dương, nơi này có một cái tên rất đẹp: Trinh Cảnh Đài.
Chữ “Trinh” vốn chỉ cột trụ được dựng ở hai đầu khi xây tường thời xưa – tượng trưng cho sự vững chãi và nâng đỡ.
Còn “Cảnh” thường mang ý nghĩa tươi sáng, đẹp đẽ, phồn vinh – biểu trưng cho tiền đồ rực rỡ.
Tên gọi này rất phù hợp với phong cách nhất quán của nhà họ Thẩm.
Mà điều khiến An Dã hối hận nhất trong đời, chính là trong một lần qua đêm với đàn ông bên ngoài, cô lại lỡ… khai tên kẻ thù không đội trời chung của mình.
Tuổi 20, nông nổi và dại dột, cô rong chơi khắp nơi, bay nhảy đến mức cuối cùng… tự đào hố chôn mình.
Để rồi sau này, mỗi lần nhìn thấy con riêng của chồng, cô lại tự căm ghét cái thời trẻ nông nổi thiếu suy nghĩ của mình.
…
Tại Trinh Cảnh Đài, An Dã mặc một chiếc đầm dài dây trắng bằng lụa, chất liệu mềm mại ôm sát người.
Cô cầm ly rượu vừa nhâm nhi vừa ngân nga khúc hát, bước chân trần từ phòng ngủ tầng hai xuống lầu.
Bàn chân trần lướt nhẹ trên bậc thềm đá cẩm thạch, nhẹ nhàng như một cánh bướm.
Thái độ thong dong ấy, khác hoàn toàn với người phụ nữ đêm qua vừa “giao chiến” ba trăm hiệp với chồng, lại còn ra tay… tát chồng mình.
“Trông tâm trạng tốt nhỉ?”
Cô “ừ” một tiếng, đưa ly rượu cho người giúp việc, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066270/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.