Bốn rưỡi chiều, Kinh Cảng bắt đầu vào giờ cao điểm.
Lẽ ra đây phải là thời điểm trở về nhà, nhưng hôm nay lại có chút khác biệt.
Cậu bé nhỏ ngồi quỳ gối trên ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ, tò mò quay đầu hỏi Kỷ Lam:
“Mẹ ơi, mình đi đâu vậy ạ?”
“Đi đón ba tan làm.”
“Oa!” – Mắt cậu bé sáng rỡ – “Vậy ba chắc chắn sẽ vui lắm ạ!”
“Vì mẹ buồn nên dạo này ba cũng buồn theo. Hôm nay mẹ vui nên mới đi đón ba, ba chắc chắn cũng sẽ vui vì mẹ vui.”
Kỷ Lam nghe cậu bé vừa nói vừa đếm ngón tay liến thoắng như đọc vè, đầu óc cô quay mòng mòng. Nghĩ đến việc dạo gần đây mình đúng là chưa làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, cô cũng chẳng nỡ ngắt lời con.
Cậu bé cứ nói líu lo như thế cho đến khi xe vào bãi đỗ dưới toà nhà công ty.
Kỷ Lam dẫn con trai vào thẳng thang máy riêng của Kỷ Minh Tông, lên đến tầng cao nhất.
Vừa ra khỏi thang, cuộc họp tại phòng hội nghị tầng chót vừa kết thúc, một nhóm người mặc vest chỉnh tề đang bước ra, bước chân nhanh và dứt khoát.
Cậu bé vui vẻ lao tới, ôm lấy một đôi chân dài nào đó, reo to:
“Ba ơi!”
“Ô hô! Hôm nay tôi lại bất ngờ được làm ba à?” – Người đàn ông đó đùa vui.
Cậu bé vẫn ngẩng đầu, chưa kịp nhìn rõ mặt thì cổ áo đã bị xách bổng lên từ phía sau.
Kỷ Minh Tông lạnh mặt, giọng cứng như đá:
“Nhìn rõ ai mới là ba con đi.”
“Chủ tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066259/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.