Kỷ Lam đang suy nghĩ lại hành trình của mình hôm nay, xác nhận bản thân không làm điều gì đắc tội với Kỷ Minh Tông hay chạm đến giới hạn của anh. Lúc này mới dám mở miệng hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Meo~”
Kỷ tiên sinh còn chưa kịp trả lời, con mèo già 256 đã kéo cái đuôi trụi lủi bước tới chỗ cô.
Kỷ Lam nhìn nó, khóe miệng co giật, đầu ngón tay cầm túi hơi siết chặt lại.
Cô cũng không hỏi ai đã làm chuyện đó.
Dù sao thì trong lòng cũng đã biết rõ.
Lúc này, đứng ở phe đối lập rõ ràng không phải lựa chọn sáng suốt.
Kỷ Lam mím môi, cố làm ra vẻ thở dài:
“Anh cũng biết mấy năm đó em một mình nuôi nó vất vả đến thế nào rồi đấy.”
Con người thường như vậy, khi cảm thấy bản thân chịu uất ức, tâm trạng sẽ trở nên buồn bực, khó chịu.
Nhưng một khi phát hiện có người cũng cùng cảnh ngộ, thì nỗi buồn ấy dường như cũng nhẹ đi đôi phần.
Kỷ Lam không nghi ngờ gì là đã chọn con đường dễ dàng hơn.
Cô tiện tay đặt túi xuống đất, bế 256 lên nhìn cái đuôi của nó, vừa nhìn đã biết là bị cắt bằng kéo.
“Nhân vật chính luyện hỏng rồi, luyện thêm một tài khoản phụ.”
Ánh mắt Kỷ tiên sinh thoáng lạnh đi mấy phần:
“Rồi lại luyện đến mức khiến anh hỏng luôn à?”
Nếu tài khoản phụ cũng giống như Kỷ Hy Hy, chẳng phải đời này anh sẽ bị hủy hoại dưới tay họ hay sao? “Bỏ ngay cái ý định đó đi,” Kỷ Minh Tông bế con mèo nhốt vào phòng mèo:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066260/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.