Tháng 8 năm 2016, đối với Kỷ Minh Tông mà nói, là một tháng đen tối không thấy ánh mặt trời.
Khi mọi chuyện cuối cùng đã lắng xuống, thứ anh nhận được không phải niềm vui vì chân tướng sáng tỏ, mà là một hành trình tự chữa lành trong nỗi biệt ly sinh tử.
Anh vỡ ra, rồi lại cố gắng gom mình lại.
Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, cho đến khi đưa ông cụ và lão phu nhân về nơi an nghỉ cuối cùng.
Anh vốn không muốn quản nữa.
Nhưng tất cả cảm xúc, khi đối diện thi thể lão phu nhân, chỉ gói gọn lại thành một câu:
“Dù sao cũng là mẹ ruột.”
Bà ta đưa anh đến với thế giới này.
Anh tiễn bà ta rời khỏi thế giới này.
Hai người, trong cuộc đời đối phương, chỉ như những người làm nhiệm vụ đưa – đón, giống người lái đò, hoàn thành trách nhiệm đưa người khác sang bờ.
Anh không phải người hiền lành, nhưng cũng không phải sinh ra đã tàn nhẫn.
Sự cứng rắn, lạnh lùng, thủ đoạn của anh… đều là kết quả của những năm tháng trưởng thành đầy đau đớn rèn thành.
Một người mà ngay cả việc sống sót cũng là xa xỉ, thật khó để trở thành người tốt.
Sau khi đi qua muôn ngàn phong ba, mấy ai còn nhìn núi là núi, nhìn nước là nước? Tuổi trẻ đã trôi đi không trở lại, mang theo không chỉ những năm tháng của anh, mà cả những bóng tối thời thơ ấu vụn vỡ không bao giờ khép lại.
Anh từng nghe lão phu nhân nói: Hôm anh chào đời, trời mưa như trút.
Bà ra ngoài bàn chuyện làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066258/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.