Nỗi đau đớn bật khóc của Thư Văn đánh thức chút lý trí còn sót lại trong lòng Kỷ Lam.
Cô nhìn người đang khẩn cầu một cách đầy thấp kém trước mặt, ánh mắt lạnh lùng:
“Bà muốn tôi tha cho cô ta, rồi sao nữa? Để cô ta tiếp tục làm hại thêm nhiều người khác à?”
“Thư Văn, bà là người rõ hơn ai hết, cô ta sẽ làm gì.”
“Nếu không, năm xưa sao bà lại âm thầm nhốt cô ta dưới tầng hầm? Có đúng không?”
“Nếu không phải bà đã nhốt cô ta dưới đó, rồi đúng lúc Kỷ Hiển đi ngang qua, động lòng trắc ẩn mà thả ra, thì mọi chuyện sau này đã không xảy ra.”
“Bà thấy không, chính bà cũng là kẻ khơi mào mọi chuyện.”
Kỷ Lam vươn tay gạt Thư Văn sang một bên, cầm con dao tiến từng bước về phía Thư Khiết.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô bừng tỉnh:
“À phải rồi, lão phu nhân đâu?”
“Nghiêm Hội, đi đưa bà ta ra đây, để bà ta tận mắt xem người mà bà ta dày công chọn lựa đã chết trong tay tôi thế nào.”
Không khí trong phòng khách như sắp nổ tung, Kỷ Lam hoàn toàn đắm chìm trong hận thù không thể dứt ra được.
Nghiêm Hội nghe vậy, do dự liếc nhìn Kỷ Minh Tông.
Thấy anh gật đầu, cậu mới dám đi tìm người.
Trong phòng khách tầng một, lão phu nhân lặng lẽ ngồi trên ghế thái sư. Khi Nghiêm Hội dắt bà ra, gương mặt gần chín mươi tuổi ấy không hề tỏ ra hoảng sợ, mà ngược lại còn mang một vẻ bình thản của người đã bất lực sau khi mọi chuyện xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066257/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.