“Gân tay và gân chân đều bị cắt đứt, xương đùi gãy nhiều chỗ…”
Trong bệnh viện, viện trưởng cùng bác sĩ điều trị chính đứng trước mặt Kỷ Minh Tông, báo cáo tình hình của Kỷ Hiển.
“Sau này, sợ rằng anh ấy sẽ không thể đứng dậy nữa.”
Rầm — Kỷ Lam ngã phịch xuống ghế dài, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng về phía trước.
Từ Ảnh ngồi bên cạnh vội đỡ lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an.
“Có khả năng hồi phục không?”
Bác sĩ mím môi, do dự một chút:
“Đáng lẽ ra phải mang lại cho mọi người hy vọng… nhưng…”
Câu dừng lại giữa chừng, chính là câu trả lời tốt nhất.
Nghe đến đó, Kỷ Lam vịn tường đứng dậy, lảo đảo bước về phía thang máy.
Khi đi ngang qua Kỷ Minh Tông, đầu ngón tay khẽ đặt lên ve áo vest của anh, giọng nhẹ như thì thầm:
“Cho người đưa Thư Khiết về biệt thự nhà họ Kỷ.”
Tình trạng tinh thần của Kỷ Lam có gì đó không ổn.
Kỷ Minh Tông không dám để cô hành động một mình.
…
Trên đường đi, Trần Tùng Dương hỏi Từ Ảnh:
“Thư Khiết là ai?”
“Em chỉ biết cô ta là con gái của Thư Văn. Sau đó vì vài chuyện kỳ lạ nên bị đưa đi.”
“Chuyện kỳ lạ gì?”
“Kỷ Lam nói cô ta bị rối loạn lưỡng cực kèm xu hướng biến thái. Khi còn nhỏ sống cùng mẹ trong nhà họ Kỷ, đến khi lên bảy, tám tuổi, có chút ý thức độc lập thì bắt đầu làm những chuyện cực kỳ máu me: mổ thỏ để tìm cảm giác, ngược đãi chó, thậm chí lên kế hoạch giết những ai từng bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066256/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.