“Người thì để lại, cô có thể đi.”
“Tôi làm sao chắc được, anh đưa người đi rồi sẽ không trở mặt?” Kỷ Lam phản vấn.
“Cô giữ người lại thì tôi sẽ không trở mặt à? Kỷ tổng, cô ở ngoài sáng, tôi ở trong tối. Cô lấy gì để đấu với tôi?”
“Nếu vậy, tôi cũng buộc phải làm vài chuyện để đảm bảo an toàn rồi,” Kỷ Lam đẩy cửa xe, bước xuống, cầm điện thoại đi vòng ra phía sau xe:
“Anh đã biết tôi đến, vậy hẳn cũng nhìn thấy thứ tôi đang cầm.”
“Thuốc kích thích mới của quán bar, không màu không mùi nhưng khiến người ta sống không bằng chết.” Kỷ Lam mở cốp sau xe.
Cô cầm ống tiêm tiến gần về phía Đặng Nghi đang ngủ mê, giọng đối phương trở nên căng thẳng như thú hoang bị dồn ép:
“Tôi có thể đưa máy tính cho cô.”
“Làm sao tôi biết anh không có bản sao?”
“Tôi vẫn còn chút tín nghĩa.”
protected text
“Anh nói ra mà không sợ bị người ta cười vào mặt chắc?”
“Vậy cô muốn thế nào?”
“Làm theo cách của tôi. Nếu anh muốn Đặng Nghi sống, thì ít nhất tôi cũng phải đặt cược chút gì đó lên bà ta.”
“Bà ấy không chết được, nhưng mỗi tháng anh phải liên lạc với tôi một lần.”
“Kỷ tổng quả nhiên là bông hồng có gai được Kỷ Minh Tông nuôi lớn.” Đối phương cười lạnh, cùng lúc đó vang lên tiếng xiềng xích va chạm.
Không lâu sau, vang lên tiếng rên rỉ đầy đau đớn của ai đó – như thể vừa phát tiết sự giận dữ lên người khác.
“Thỏa thuận. Thả người xuống, cô lái xe đi.”
Kỷ Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066255/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.